Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 515 - Bổ nhiệm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Hơn nữa, vì thuyền chở hàng hóa đã đi đến nơi đủ xa, bí thư Lâm còn biết được tình hình ở những nơi khác. Biết được rằng có vài chỗ mấy năm trước không gặp thiên tai, sản xuất lương thực rất tốt. Vậy nên bí thư Lâm chuẩn bị mua lương thực ở những nơi đó, để cho người dân ở huyện ăn no một chút. Vả lại tình hình vận chuyển hiện tại cũng tiện hơn trước rồi, trước đây rất nhiều nơi không thông đường, bây giờ có bến tàu, thuyền chở cứ xuôi theo dòng mà xuống, thế là thuyền chở hàng hóa được kéo về đây.
Thuận tiện hơn trước rất nhiều.
Điều này khiến bí thư khắc sâu một đạo lý. Muốn giàu thì sửa đường trước. Sau này dù cho ông ấy đến đâu làm việc, nhất định phải nhớ sửa đường.
Nghe thấy thư ký nói Tô Mạn tới rồi bèn bảo Tô Mạn vào phòng làm việc. Khuôn mặt nghiêm khắc cũng trở nên vui vẻ.
Tô Mạn cười nói: “Bí thư Lâm vui vẻ thế này, chắc chắn là vì năm nay Nam Bình thu hoạch không tệ rồi.”
Cô vừa nghe thư ký Lý nói rồi, năm này các bí thư công xã đến họp, chắc chắn là vấn đề thu hoạch của các đồng chí nông dân.
“Cháu đoán rất chuẩn. Năm nay thu hoạch nhiều hơn năm ngoái, khí hậu tốt hơn, mất mùa đói kém là chuyện quá khứ rồi.”
Xem ra bí thư Lâm cảm thấy rất vui mừng, lại hỏi: “Tiểu Tô sao cháu lại tới đây. Chú nghe nói, xưởng cháu rất bận. Gần đây còn bận chuyện xây nhà xưởng mới.”
“Nhà xưởng mới đã xây được một nửa rồi. Mọi người khá ủng hộ, cháu thấy qua một thời gian nữa là xây xong thôi. Mấy ngày này lúc thị sát nhà xưởng mơi, cháu cũng tiện đến bến tàu xem, phát hiện bây giờ khá nhiều người. Bí thư Lâm, có phải chúng ta nên bắt đầu sửa đường dẫn tới huyện khác rồi không?”
Bí thư Lâm: “Mới bắt đầu thôi mà, chú lo là đề xuất quá sớm thì hiệu quả không tốt.”
Tô Mạn cười đáp: “Bí thư Lâm, trước đó cách nghĩ của cháu và chú giống nhau. Nhưng hôm nay ở bến tàu cháu đã nghĩ, nếu như cháu là bọn họ, cháu vẫn còn mấy tháng vậy, thì cháu sẽ mau chóng sử dụng miễn phí. Đợi đến khi hết thời gian sử dụng miễn phí, vậy chắc chắn cháu sẽ phải một lần nữa cân nhắc xem có nên sử dụng đến bến tàu nữa không. Nếu như trong huyện không sửa đường cho chúng cháu, vậy nhất định cháu không cần suy nghĩ làm gì, sau này sẽ không đến Nam Bình nữa. Bởi vì chi phí hao tổn quá cao. Vừa nghĩ vậy cháu lập tức thấy hoảng hốt. Bản thân cháu sẽ làm như thế, còn người khác, chúng ta lại càng không đề phòng được.”
Bí thư Lâm: “…” Là một người cán bộ chân chính, ông ấy thật sự không muốn nói là mấy đồng chí kia sẽ làm ra hành vi ăn sạch sẽ rồi bỏ của chạy lấy người.
Chẳng qua Tiểu Tô nhắc ông như thế, ông ấy vẫn phải cân nhắc về vấn đề này.
Ông ấy nghiêm khắc cau mày: “Nên đề xuất rồi.” Ông ấy cũng hiểu Tô Mạn, biết rằng Tô Mạn qua đây cũng không chỉ nhắc nhở không. Ông ấy lập tức hỏi: “Tiểu Tô à, cháu có ý kiến gì không?”
Tô Mạn cười đáp: “Cháu có nghĩ ra một chút ý kiến, nhưng không biết là có tác dụng gì không.”
Tô Mạn đem những lời nói mà cô nói với mấy người xưởng trưởng Chu nói cho ông ấy nghe.
Dù sao vẫn là mượn gà đẻ trứng, dùng quyền sử dụng bến tàu để gán nợ.
Đợi đến sau này nếu như có tiền rồi thì muốn trả tiền thì trả tiền, không muốn trả thì tiếp tục dùng bến tàu gán nợ.
Thế là giống với việc chúng ta xây một bến tàu, sửa một con đường.
Kiếm bộn tiền rồi.
Vả lại bến tàu của chúng ta không phải thực sự không có tiền. Ví dụ như hợp tác xã ở bến tàu, làm ăn cực kỳ tốt. Ngoài ra phí dừng ở trạm cũng là một khoản thu nhập. Thêm nữa là hiện tại Nam Bình còn có thể thêm tàu chở khách, sau này chở khách vận chuyển lại là một khoản thu nhập.
Sau khi bí thư Lâm nghe xong thì suy nghĩ tỉ mỉ, phát hiện bến tàu Bát Nhất quả thực là gà mẹ đẻ trứng vàng.
Sau khi xây xong thì tài nguyên của Nam Bình cuồn cuộn.
Lúc này ông ấy vô cùng vui mừng vì lúc đầu đã nghe ý kiến của Tiểu Thôi và Tiểu Tô sửa chữa lại bến tàu này.
Bí thư Lâm nói: “Vậy chúng ta đề xuất với bên kia, xem xem ông ấy nói thế nào.”
Ông ấy vừa nói vừa nhìn Tô Mạn: “Tô Mạn à, gần đây xưởng có bận không?”
Tô Mạn vừa nghe lãnh đạo hỏi vậy thì đoán được rằng ông ấy sắp xếp công việc gì đó cho cô, vội đáp: “Vẫn như thế, vì xưởng mới chưa xây xong, chúng cháu cũng không để nhân viên tiêu thụ chạy ra ngoài nữa. Hiện tại cả xưởng đồng lòng sản xuất.”
“Hay là thế này, chú cho cháu một chức vị tạm thời ở cục giao thông, đến lúc đó cháu đi đàm phán chuyện này cho huyện?”
Bởi vì mấy biểu hiện trước đây của cô mà hiện tại bí thư Lâm vô cùng tin tưởng cô.
Chuyện này mà giao cho người khác thì ông ấy vẫn có chút không yên tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận