Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 635 - Không cứu nổi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Vốn dĩ cho ông Triệu cái việc để làm, để ông ta đừng gây rối nữa, nhưng bây giờ cái gian hàng này làm lớn quá rồi.
Nhưng cho dù có hối hận hay không, gian hàng này đã mở ra rồi. Bí thư Cao cũng chỉ có thể nhượng bộ, và giao tất cả các khu vực phía tây của xưởng gia dụng cho xưởng gia dụng Nam Bình.
Khu vực được vạch ra, huyện trưởng Triệucho người đi làm một bảng biểu cắm ở lối vào khu đất trống, trên bảng ghi là cơ sở xây dựng quê hương đồ gia dụng.
Lúc huyện trưởng Triệu bên này bận rộn làm việc thì Tô Mạn cũng không ở không. Kênh bán hàng mà chuyên khu bên kia cung cấp phải sắp xếp người trong xưởng đi bàn bạc. Những nhân viên tiêu thụ khác thì nhanh chóng ra ngoài tìm kiếm kênh bán hàng mới.
Phòng tiêu thụ bên này cũng bắt đầu bận rộn.
Cô lại sắp xếp bộ phận sản xuất bên này tranh thủ thời gian đào tạo người học nghề, nhanh chóng thành thạo, chuẩn bị dẫn dắt người mới. Cô còn bảo phòng nhân sự bên này nhanh chóng tuyển dụng, tuyển thêm những người có văn hóa cao, phải tổ chức một bộ phận tuyên truyền. Sau này chuyên môn phụ trách việc quảng cáo trong xưởng. Ngoài ra còn phải thông báo tuyển dụng người học nghề với số lượng lớn.
Cả xưởng gia dụng bởi vì hàng loạt sắp xếp của Tô Mạn mà chuyển động nhanh như con quay vậy.
Lúc Tô Mạn bận tối mặt tối mày thì Thôi Hương Bắc cũng vất vả đến được xưởng gia dụng Nam Bình.
Nhìn Thôi Hướng Bắc có chút tiều tụy, đầu óc Tô Mạn khựng lại một lát, rồi mới phản ứng lại được: “Thôi Hướng Bắc, sao nhanh như vậy anh đã quay về rồi? Trường học khai giảng rồi à?”
Thôi Hướng Bắc lắc đầu: “Không có, anh muốn qua thăm em.”
Tô Mạn nghĩ, làm thế nào để dỗ người đàn ông này đi học tập đàng hoàng một cách tốc độ mà tự nhiên. Bây giờ cô đang bận, thật sự không có thời gian để nói chuyện yêu đương đâu.
Đối với người mình hài lòng, Tô Mạn vẫn rất có kiên nhẫn. Nghĩ đến Thôi Hướng Bắc đi từ Bắc Kinh xa xôi đến đây, cũng không thể khiến người ta thất vọng quay về được, phải để người ta cam tâm trạng nguyện quay về với một tâm trạng vui vẻ. Ai bảo bây giờ cô thích anh như vậy chứ.
Thế là cô mỉm cười bước qua đón lấy hành lý của anh, nắm tay anh: “Anh trở về lúc nào vậy, sao lại không tới sớm hơn một chút?”
Sau khi Thôi Hướng Bắc về đến tỉnh lỵ là lập tức muốn đến gặp Tô Mạn ngay. Mấy ngày đầu sợ Tô Mạn vẫn còn đang ăn tết ở nhà nên không đến, mấy ngày này anh ở trong ký túc xá, cũng không đến nhà họ Cố bên kia, cứ như vậy lẳng lặng suy tính chuyện mai sau. Anh suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ lại càng bực bội. Mặc dù trong lòng đã ra quyết định thế nhưng anh vẫn muốn tâm sự với Tô Mạn.
Vì vậy, anh lập tức tranh thủ thời gian chạy qua bên này. Anh nghĩ nếu Tô Mạn còn chưa đến thì anh có thể chờ ở đây. Anh chỉ muốn nhìn cô một cái.
Khi nhìn thấy Tô Mạn, anh cảm thấy trái tim có hơi tắc nghẽn của mình lập tức trở nên dễ chịu hơn.
“Sợ em không có ở đây.”
Tô Mạn thầm nghĩ nếu như anh sớm đến hai ngày thật đúng là không gặp được.
Cô cười lấy cốc rót cho anh ngụm nước: “Sau này có về thì gọi điện thoại cho em, em sẽ đi đón anh.”
Nếu đột nhiên xuất hiện như vậy, mình sẽ rất bị động. Lúc này cô thật sự bội phục những người chân đạp hai thuyền kia, rốt cuộc họ đã ứng phó loại tình huống bất ngờ như vậy ra sao chứ.
Thôi Hướng Bắc cầm lấy cốc nước nóng, cảm nhận được sự quan tâm của Tô Mạn đối với anh: “Không cần em đón đâu, tự anh về. Lần này anh đến đúng là quá đột ngột, lần sau anh sẽ gọi cho em.”
Tô Mạn đáp: “Em biết anh đây là muốn cho em một niềm vui bất ngờ mà, nhưng anh vẫn nên gọi điện thoại đi, để em sắp xếp thời gian. Tránh cho anh phải gặp em trong phòng làm việc.”
789: “... Nữ cặn bá dỗ ngọt tiểu nam sinh.”
Tâm trạng vốn khổ sở của Thôi Hướng Bắc được cô sưởi ấm lập tức mềm nhũn, dễ chịu ghê gớm, nhất thời quên đi những chuyện không vui. “Không có gì, anh chỉ muốn muốn nhìn em một chút thôi, ở nơi đâu cũng được.”
Tô Mạn: “...”
7889: “Hết cứu nổi…”
Công việc của Tô Mạn còn chưa làm xong, Thôi Hướng Bắc ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm việc yên lặng chờ cô, cứ ngồi im như vậy lòng anh cũng cảm thấy rất thả lỏng.
Nhất là nhìn thấy Tô Mạn quyết đoán phân công công việc cho những người đến báo cáo nhiệm vụ, gặp hết công nhân này đến công nhân khác. Dù bận rộn hay mệt mỏi bao nhiêu, cô vẫn tràn đầy tinh lực như cũ.
Dáng vẻ tích cực nhiệt tình đó làm người ta xem mà phấn khởi.
Thôi Hướng Bắc thở phào một hơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận