Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 190 - Mách




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nói: “Không cần đâu, đợi cha mẹ cháu về thì trong nhà còn ăn nữa, cháu giữ lại, cha mẹ cháu cũng không ăn được.”
Lúc này Tiểu Thạch Đầu và em gái mới chia nhau ăn.
Lý Xuân Hoa hừ một tiếng: “Thế mà sinh được đứa con hiếu thuận.”
Miệng Tô Tam Trụ ăn thịt, trên miệng còn có vết dầu: “Mẹ, chẳng phải tụi con cũng hiếu thuận với mẹ sao?”
Lý Xuân Hoa nhìn dáng vẻ ăn thịt vội vàng của anh ta, không tin một chút nào.
Đợi sau khi cả nhà ăn xong, Tô Mạn nói chuyện công việc với Lý Xuân Hoa và Tống Ngọc Hoa.
Bởi vì tổ chức liên hợp diễn xuất, Lý Xuân Hoa đã bận rộn, thậm chí cả cuối năm không thể nghỉ ngơi, dù cho lúc không diễn cũng cần thường xuyên tập luyện. Vậy nên phải chuẩn bị tâm ý cho tốt.
Lý Xuân Hoa vui mừng vô cùng: “Vất vả đã là gì, chỉ cần có thể đóng góp cho công xã, bọn mẹ đều không thấy khổ.” Sau khi bà nói xong lại hỏi Tô Mạn: “Có bồi dưỡng không?”
“Có.”
Lý Xuân Hoa càng vui vẻ hơn. Chỉ mong sao càng bận càng tốt. Bản thân đã từng tuổi này vẫn có thể kiếm nhiều công điểm hơn. Lúc chia tiền cuối năm có thể được nhiều hơn. Một đời dựa vào chồng mình, sắp già rồi, bà mới tìm được mấy phần sức mạnh.
Còn công việc của Tống Ngọc Hoa cũng bận hơn trước kia rồi. Bởi vì Tống Ngọc Hoa không chỉ may đồ cho bên nhà máy, mà còn đảm nhận công việc huấn luyện trong đội.
Tống Ngọc Hoa cười nói: “Chị không sợ bận, cuối năm trước đây đều rảnh, trong lòng bối rối. Bận như bây giờ mới tốt, nhưng mà con trẻ cần người trông.”
Lý Xuân Hoa lập tức nói: “Để Nhị Trụ trông, nó ở nhà rảnh.”
Tô Nhị Trụ: “…Sao lại là con?”
“Vợ con mải kiếm công điểm, không để con trông thì ai trông? Cũng không thể để cha con trông được, ông ấy trông mấy đứa từ bé đến lớn không dễ dàng gì, giờ con muốn ông ấy trông con của con à? Không biết thương cha là gì à?”
Tô Thiết Sơn hút điếu thuốc, không nói lời nào, nhưng trong lòng vui sướng.
Tô Nhị Trụ hoàn toàn không hiểu chuyện mình không trông con với chuyện thương cha có gì liên quan. Anh ta có nói để cha trông à? Nhưng để anh ta trông trẻ… Một người đàn ông trông trẻ thì ra cái dạng gì.
“Không trông cũng phải trông.” Lý Xuân Hoa trực tiếp đập bàn.
Không ai có thể làm lỡ kế hoạch kiếm công điểm của gia đình.
Tô Tam Trụ nhìn dáng vẻ của anh mình, trong lòng lập tức vui mừng. Vui mừng vì bản thân chưa kết hôn, không cần trông con.
Tô Mạn nói tiếp: “Anh ba cuối năm nay cũng được nhàn rỗi, trong đội tổ chức đào tạo thợ mộc, đến lúc đó anh tham gia đào tạo đi.”
Tô Tam Trụ: “… Chúng ta không thể tự chặt cây làm đồ trong nhà, làm thợ mộc có tác dụng gì?”
Thời buổi này, từ cái cây cọng cỏ ở dưới đất đều là của công, không ai có thể mang về nhà.
Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Ai nói là không có tác dụng gì, bây giờ công xã đã thành lập công xưởng tổng hợp, sau này nói không chừng cần người tiếp quản xưởng đồ gia dụng đấy, tay nghề tốt, đến lúc đó có thể đi làm việc để kiếm công điểm.”
“Đúng, đây là cơ hội tốt, Tam Trụ nhất định phải đi: “Tô Thiết Sơn gõ vào bàn nói: “Cha cũng đi, cha cũng muốn học chút kỹ thuật, sau này sửa chữa bàn gỗ trong nhà, làm cho mẹ con một cái hộp trang điểm.”
Tô Tam Trụ: “…”
Thế là sắp xếp xong, tất cả mọi người trong nhà đều bận rộn.
Tô Mạn vừa muốn về phòng nghỉ ngơi thì bị hai anh em Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ chặn lại.
Tô Mạn nói: “Chuyện công việc xong rồi, không thể thay đổi, em sẽ không đổi ý đâu.”
Hai anh em nghe thấy em gái mình nói thế lập tức ấm ức. Bây giờ làm anh còn bị em gái quản. Đây là cái thói đời gì vậy.
Tô Tam Trụ nói: “Không phải nói chuyện công việc mà là chuyện của thanh niên trí thức Thôi.”
Tô Mạn hỏi: “Anh ta lại gây sự hả?”
“Không phải, không thấy cậu ta gây chuyện, nhưng lại có liên quan đến cậu ta. Mấy ngày trước anh với anh hai đi tuần phát hiện trong đội có người nhân lúc đi tuần ăn vụng ít thịt rừng. Nhưng không phải một hai người mà là rất nhiều người. Hình như bọn họ hẹn trước rồi, luân phiên ăn.”
Tô Mạn: “… Các anh chắc chứ?”
Tô Nhị Trụ gật đầu: “Cực kỳ chắc chắn, hôm qua anh tận mắt nhìn thấy, toàn là mấy người trẻ trong đội.”
Nếu không phải bọn họ biết hôm nay có thịt ăn, hôm qua cũng đã tham gia vào. May mà giây phút đó bọn họ không đắm chìm chung, nếu không hôm nay cũng không dám nói chuyện này với em gái.
Tô Mạn nghe thấy chuyện này, trong lòng suy nghĩ.
Đây không phải chuyện tốt gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận