Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 363 - Ba tháng một lần




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Đại Trụ nhìn tờ kế hoạch có hơi đau đầu: “Sau này ba tháng anh về một lần ư?”
Lâm Tuyết Cúc nói chắc nịch: “Tất nhiên rồi, học kỹ thuật cho giỏi, cứ sống ở đó, thời gian quý giá lắm, một phút cũng không được lãng phí. Nếu anh dám lãng phí thì anh không xong với em đâu!” Cô ta giơ nắm đấm lên.
Tô Đại Trụ rụt vai, không dám phản kháng. Anh ta cũng đang rất cố gắng, chỉ lo bị vợ anh ta cằn nhằn anh ta không về nên mới tranh thủ về. Bây giờ vợ anh ta yêu cầu không được về, anh ta sẽ ở lại tập trung học kỹ thuật nung gạch.
Lâm Tuyết Cúc cũng đặt ra yêu cầu cho bản thân, chuẩn bị tiếp tục xóa mù chữ cho phụ nữ trong đội, cô ta sẽ mở lớp xóa mù chữ cho phụ nữ ở trường tiểu học, sau này bản thân cô ta cũng có thể xóa mù chữ theo, lại còn có thể tạo ra thành tích nữa.
Ở phòng kế bên, Tô Nhị Trụ cũng đang lén cười sung sướng, con gái Tiểu Mễ Lạp nằm bên cạnh, nghe tiếng cha cười nên hơi khó ngủ.
Tống Ngọc Hoa nói: “Cười cái gì? Mau ngủ đi.”
“Ngọc Hoa, em nói xem, nếu anh nuôi đàn lợn này tốt, sau này anh có thể ngẩng đầu lên rồi không?”
Tống Ngọc Hoa nhìn anh ta: “Ngày nào chủ nhiệm Thôi cũng hướng dẫn anh, cái đàn lợn ấy là do cậu ta nuôi lớn. Nếu không có chủ nhiệm Thôi hướng dẫn, tự anh có làm được không?”
Tô Nhị Trụ không phục: “Anh sẽ tự mình nuôi lứa sau! Đến khi anh nuôi được rồi, anh sẽ dẫn em và con gái đến sống ở huyện.”
Ánh mắt Tống Ngọc Hoa có ý cười nhưng trên mặt vẫn tỏ ra hờ hững: “Đến lúc đó rồi tính, nói thôi thì không được.”
Tô Nhị Trụ cảm nhận thái độ của vợ mình dịu xuống, trong lòng rung động: “Chắc chắn là được. Ngọc Hoa, chờ sức khỏe em tốt hơn, chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé.”
Tống Ngọc Hoa chán ghét đẩy anh ta: “Anh nằm mơ đi, con gái còn chưa ngủ đây này.” Cô ta nằm xuống, ôm con gái vào lòng. Bây giờ cô ta đã biết cách đối phó với chồng mình, thường ngày ít nể nang anh ta, lâu lâu lại dỗ ngọt anh ta là được. Đôi khi cô ta cũng rất bất lực, trước đây cô ta nghe lời chồng thì anh ta không thích, cứ thích thái độ lúc nóng lúc lạnh như bây giờ của cô ta. Không biết chồng mình đang nghĩ cái gì nữa.
Còn Tô Tam Trụ lúc này đã ngủ rồi, thậm chí còn nằm mơ, mơ thấy mình làm công nhân ở huyện, ở xưởng có rất nhiều công nhân nữ xinh đẹp muốn kết đôi với anh ta, anh ta không thèm để ý khiến các nữ công nhân này tan nát cõi lòng.
Tô Mạn vừa mới về, tâm trạng của cả nhà không chỉ tốt lên một ít không mà còn vô cùng hưng phấn là đằng khác. Ra ngoài đi làm cũng thấy thoải mái hơn.
Sáng hôm sau, Tô Mạn nghỉ ngơi nửa ngày ở nhà, buổi chiều thì đến công xã vì buổi chiều công xã sẽ có xe đi chở hàng đến huyện, cô có thể ngồi ké xe để đến đó, hơn nữa còn xem có gặp được bí thư Trình không.
Tô Thu Nguyệt tiễn cô đến cổng thôn, vẫy tay chào cô: “Đợi chị nhận được giấy báo, chị sẽ đến huyện gặp em.”
Tô Mạn: “...”
….
Bí thư Trình cũng không phải người thích nghỉ ngơi, bình thường nghỉ cũng sẽ ở trong văn phòng để xử lý công việc bất kỳ lúc nào. Tô Mạn đến phòng làm việc của công xã, trực tiếp đi tìm ông ta.
“Tiểu Tô đến đấy à?” Bí thư Trình thấy Tô Mạn thì đứng lên cười: “Nghỉ phép về hả cháu? Sao không ở nhà nghỉ ngơi? Ngồi đi ngồi đi, để chú bảo Tiểu Vương lấy nước lạnh cho cháu uống.”
Tô Mạn cũng không khách sáo, ngồi đối diện ông: “Lâu quá không đến công xã nên cũng hơi nhớ. Đúng lúc cháu về thì đến đây thăm. Với lại hai hôm trước, bí thư Lâm có tìm cháu nói chuyện, cháu thấy nên nói lại với chú chuyện này.”
Bí thư Trình nghe bí thư Lâm nói chuyện với Tô Mạn thì lập tức ngồi thẳng người, hỏi: “Bí thư Lâm nói gì?”
Tô Mạn kể lại chuyện bí thư Lâm gặp cô để nói về việc bố trí công việc cho các xã viên. “Bí thư Lâm nói muốn thí điểm, có lẽ đã chọn công xã Bắc Hà rồi. Cũng không biết khi nào sẽ chính thức ..., cháu nghĩ chú biết được thì có thể suy nghĩ trước cách làm.”
“Nếu thực sự có thể bố trí công việc cho từng xã viên thì đó cũng là một chuyện tốt.” Bí thư Trình tán đồng. Ông ta cảm thấy chuyện này sẽ có ích cho việc đẩy mạnh tinh thần lao động tích cực của người dân, cũng có thể tránh được một số người lười biếng giở trò để lấy công điểm. Đặc biệt như Tô Mạn đã nói là chia theo nhà, một nhà sẽ tự giám sát lẫn nhau, cũng có thể khiến những kẻ lười biếng chăm chỉ làm việc.
Bí thư Trình nghĩ đến cơ hội này liền cảm thấy Tô Mạn cứ như ngôi sao may mắn của công xã Bắc Hà. Nếu không nhờ có Tô Mạn, chưa chắc bí thư Lâm đã chú ý đến công xã Bắc Hà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận