Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 354 - Tặng quà




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đợi sau này khi cô có quyền hạn rồi, nhất định phải đặc biệt lập một tổ nhỏ thu thập số liệu. Cô cho rằng làm bất công công việc gì, cũng đều cần dựa vào số liệu, chỉ có số liệu thật sự hiệu quả mới có thể làm ra được quyết sách đúng đắn nhất.
Sau khi có số liệu, bản kế hoạch này đã hoàn thiện hơn.
Tô Mạn tốn chút thời gian chau chuốt, cảm thấy bản kế hoạch này đã hoàn mỹ. Cô định đợi hai ngày nữa, nếu như bên bí thư Lâm chưa tìm cô, thì cô sẽ trình bản kế hoạch này cho hai vị lãnh đạo ở ban tổ chức của mình xem qua. Đợi sau khi hai vị này từ chối cô, như vậy cô cũng có thể trực tiếp đi tìm bí thư Lâm, thế cũng không tính là vượt cấp báo cáo.
Chuyện này hoàn thành, Tô Mạn thong thả pha cho mình một cốc trà, sau đó nhìn những người khác làm việc một cách thoải mái.
Hứa Thanh cảm giác được tầm nhìn của cô, mới liếc mắt nhìn cô một cái, Tô Mạn nở nụ cười, tiếp tục uống trà.
“Cán sự Tô, có người ở quê lên tìm cháu này.” Bác bảo vệ ở dưới lầu gọi một tiếng.
Tô Mạn nghe vậy, lập tức ngạc nhiên đứng dậy, rồi chạy ra bên ngoài, sao người nhà cô lại tới đây?
Đi đến cửa, mới nhìn thấy Thôi Hướng Bắc mặc bộ đồ màu xanh lục, anh đạp chiếc xe đạp ở công xã đó, tay cầm đồ, đứng thẳng tắp chờ đợi.
“Đồng… đồng chí Thôi Hướng Bắc, sao anh lại tới đây, có chuyện gì sao?”
Thôi Hướng Bắc cuối cùng cũng nhìn thấy cô, trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng vẫn đáp với vẻ mặt nghiêm túc: “Hôm nay tôi tới bên xưởng nung gạch làm việc, bí thư Trình kêu tôi thuận đường qua đây thăm cô, hỏi cô đã thích ứng được chưa?”
Tô Mạn: “… Anh cũng không thuận đường mà.”
“Không sao, tôi có xe.”
Tô Mạn nhìn chiếc xe đạp tồi tàn này của anh, quả thực cũng được tính là có xe.
Thôi Hướng Bắc hỏi: “Vậy cô ở bên này sống thế nào rồi, đã thích ứng chưa, có người nào làm khó cô không?”
Tô Mạn đáp: “Đều là công việc ở trong tổ chức, sao có khả năng có người làm khó tôi được chứ, thái độ làm người của tôi, anh còn không rõ sao?”
“Tôi… còn không phải mọi người lo cô quá chính trực, bị người làm khó cũng không nói tiếng nào sao?” Thôi Hướng Bắc thấy trên mặt cô vẫn là vẻ tự tin phấn chấn như vậy, không nhìn ra là bị người bắt nạt, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, mới đưa bọc vải trong tay qua.
“Đây là gì vậy?” Tô Mạn nhận lấy rồi nhìn, vậy mà bên trong lại là dưa hấu.
Thôi Hướng Bắc bảo: “Đây là bên công xã kêu tôi đưa qua, cô chia cho người ở trong văn phòng ăn cùng, mọi người ăn của cô đến mỏi miệng, đều sẽ giúp cô.”
“Công xã chúng ta trồng dưa hấu sao?” Tô Mạn hỏi, mọi người trồng lương thực còn không kịp, cũng không có người nào đi trồng hoa quả.
“… Tôi cũng không biết bọn họ lấy từ đâu ra nữa, có khả năng là năm nay đại đội nào đó trồng. Cô cứ cầm đi, tôi chỉ đại điện cho mọi người qua đây thăm thôi, tôi còn phải đi tới bên xưởng nung gạch nữa. Đúng rồi, tuần này cô có về không, tôi vừa vặn cũng qua đây, có cần đến khi đó tới đón cô không?”
Tô Mạn nghĩ đến tuần đầu tiên mình tới đây, đoán chừng trong nhà cũng đang nhớ mình. Vừa vặn về nhà nói với người trong nhà một tiếng, đợi tháng sau bận việc chính rồi, cô có khả năng một tháng cũng không về nhà được.
“Phải về chứ.”
Thôi Hướng Bắc cười híp mắt: “Vậy được, sau này tôi sẽ đón cô, tôi đi đây, cô đi làm đi.”
Nói rồi anh giậm chân, đạp lên bàn đạp xe đạp rồi đi.
….
Bình thường Tô Mạn cũng không thiếu trái cây để ăn, trong hệ thống đều có đủ cả, muốn ăn thì mua ít ăn. Nhưng mà dưa hấu này là do người khác tặng, đương nhiên cô phải ăn thử xem như thế nào. Xách đến văn phòng đương nhiên là không ổn rồi. Lãnh đạo người ta sẽ không ăn đồ ăn của một người cấp dưới như bạn, cảm thấy không có sĩ diện. Đưa đồng nghiệp thì… những người đó đúng vẫn thật không xứng đáng ăn dưa hấu này.
Cho nên cô dứt khoát đợi sau khi tan làm, đưa cho mấy cô gái trong hội liên hiệp phụ nữ ăn. Người ta đã giúp cô không ít đấy.
Sau khi tan làm, mấy người lấy cơm ngồi ăn trong nhà ăn, Tô Mạn mời họ đến ký túc xá ăn dưa hấu.
Bởi vì là năm đói kém mất mùa, đất đai đều trồng lương thực, lúc này không có ai trồng những thứ khác cả, chứ đừng nói đến là trồng dưa hấu, loại trái cây mùa vụ này. Cho nên ở hợp tác xã trong huyện cũng khó mua được, muốn ăn miếng dưa hấu, chi bằng ăn miếng dưa chuột tiện lợi hơn.
Nghe thấy Tô Mạn mời ăn dưa hấu, ai nấy cũng phấn khởi mắt sáng rỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận