Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 490 - Mời cơm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tống Ngọc Hoa gật đầu: “Mẹ, con hiểu.” Em gái đã giúp cô ta đứng lên rồi, cô ta không muốn lại dựa vào người khác nữa.
Sau này vào huyện, cô ta cũng không thể thả lỏng, phải học nhiều hơn, làm nhiều hơn, phải tiến bộ hơn.
Tô Mạn ở trong phòng làm việc lại được hệ thống 789 nhắc nhở, tiến độ nhiệm vụ đã đạt tám mươi chín phần trăm.
Hệ thống 789 cảm thấy rất kỳ lạ: “Kí chủ, cô chưa làm gì sao tiến độ lại tăng nhanh như vậy.”
Lúc trước khi kí chủ còn đang nỗ lực, tiến độ tăng lên rất chậm bây giờ lại bỗng dưng tăng nhanh, nó cũng tự cảm thấy nghi ngờ, có khi nào xảy ra vấn đề gì rồi không.
Tô Mạn nói: “Có gì lạ đâu, trước đó tôi trải sẵn đường rồi bây giờ coi như là lúc gặt hái thành quả. Loài người chúng tôi có câu, vị trí quyết định cách nghĩ. Ngồi ở vị trí nào sẽ có suy nghĩ về những điều khác nhau. Vì vậy việc tôi cần làm là để họ tự mình bước về phía trước, sau khi đạt được một số mục tiêu cụ thể nào đó, tư tưởng đương nhiên cũng sẽ thay đổi.”
Ngày hôm sau, Tô Đại Trụ và Tống Ngọc Hoa xuất phát đến huyện lý.
Con cái thì để ở nhà.
Bây giờ Tô Thiết Sơn và Lý Xuân Hoa đã hoàn toàn không xuống ruộng làm việc nữa, Tô Thiết Sơn chuẩn bị nuôi heo còn Lý Xuân Hoa thì phụ trách chăm cháu.
Dù sao hai đứa lớn đã đi học, chỉ còn Tiểu Mễ Lạp vẫn ở nhà trẻ.
Mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm Lý Xuân Hoa lại cầm cốc sứ tìm các bà nói chuyện khoác lác với nhau, tan học thì đến đón bọn trẻ về ăn cơm, nhà ở cũng đổi thành nhà gạch ngói mới xây. Cuộc sống vui vẻ thoải mái.
Tống Ngọc Hoa và Tô Đại Trụ vào thành chưa được mấy hôm thì Tô Nhị Trụ cũng mang dáng vẻ phong trần từ trại nuôi heo của tỉnh trở về.
Cả người tiều tụy hết một vòng. Chỉ có điều tinh thần vẫn rất tốt.
Sau khi trông thấy trại nuôi heo của tỉnh, Tô Nhị Trụ có cảm giác một thế giới mới đang mở ra trước mắt mình.
So với cái trại nuôi heo của tỉnh này, trại bên anh ta chẳng khác gì cái chuồng nhỏ nuôi heo con cả.
Sự cao ngạo trước kia của anh ta cũng biến mất. Chuyên tâm ở trại heo tỉnh nuôi heo. Từ làm cách nào nuôi một lứa heo đến nuôi được một bầy heo.
Vì muốn chăm sóc heo cho tốt, suýt chút nữa anh ta đã cùng ăn cùng ngủ với heo.
Cũng may mọi thứ đều đáng giá, hiện tại anh ta cảm thấy bản thân mình khác trước rất nhiều, ngày càng có chí khí. Đợi năm nay anh ta nuôi được đàn heo béo tròn cho công xã thì coi như anh ta cũng có tiền đồ xán lạn. Sau này Ngọc Hoa sẽ càng vừa mắt anh ta.
Sau khi tới huyện lý, anh ta vội vã muốn về nhà ngay lập tức.
Thôi Hướng Bắc giữ anh ta ở lại huyện lý ăn cơm còn khiến anh ta không vui.
Thôi Hướng Bắc nói: “Chị dâu đang ở trong huyện lý, anh đi ngang qua đây không gặp chị ấy chút sao?”
Tô Nhị Trụ ngạc nhiên nói: “Vợ tôi tới huyện lý làm gì?” Anh ta vui vẻ mơ tưởng: “Lẽ nào tới đón tôi?”
“Mấy hôm trước xưởng quần áo tuyển người, chị dâu đậu kỳ thi đầu vào nên tới huyện lý làm công nhân chính thức. Bây giờ đã chuyển vào huyện lý đi làm rồi. Hôm qua lúc qua tỉnh tôi quên nói với anh.”
Tô Nhị Trụ: “...”
Khó khăn lắm anh ta mới có cảm giác bản thân sắp được vợ coi trọng, kết quả... Tô Nhị Trụ nhìn trời, anh ta cảm thấy muốn khiến vợ để mắt đến mình sợ còn phải cố gắng dài dài.
Bây giờ anh ta vô cùng nhớ những khoảng thời gian mới kết hôn, muốn tát một bạt tai cho mình tỉnh ra. Sớm biết có ngày hôm nay, trước đây sao không đối xử với vợ tốt một chút.
Trước đây Ngọc Hoa tốt với anh ta đến thế, anh ta lại không biết trân trọng. Nói ra lại khiến anh ta cảm thấy bản thân tệ bạc đến đáng sợ.
Thôi Hướng Bắc nói: “Tôi mời anh và chị dâu ăn bữa cơm nhé! À... chỉ có một nữ đồng chí là chị dâu có khi sẽ khiến chị ấy thấy ngại, hay là tôi mời đồng chí Tô Mạn đến ăn luôn. Vừa hay để mọi người gặp nhau.” Quan trọng là vì đón những đồng chí đến tỉnh học kiến thức nuôi heo này, đã hai ngày nay anh chưa được gặp Tô Mạn!
Tô Nhị Trụ gật đầu, giờ phút này anh ta chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ chuyện khác nữa.
Thôi Hướng Bắc vui vẻ đến nhà ăn quốc doanh gọi cơm, sau đó gọi điện thoại cho Tô Mạn, giọng nói vô cùng chân thành tha thiết: “Xưởng trưởng Tô, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện. Hôm nay tôi mời đồng chí Tô Nhị Trụ và vợ anh ấy dùng cơm nhưng tôi thấy chỉ có một đồng chí nữ thì có chút mất tự nhiên, hy vọng cô cũng tới.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận