Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 132 - Ghen tỵ 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lời này khiến chủ nhiệm Tiết cảm thấy nực cười, huyện mà còn phải học hỏi giống như công xã bên dưới sao, nếu như để công xã biết được, còn có ai đi tin vào huyện nữa chứ.
Thấy chủ tịch Nhậm vẫn còn đang xem biểu diễn, bà ta lén lút đi tìm cháu gái ngoại của mình là Vương Phương. Chủ nhiệm Hách cũng không sắp xếp cho Vương Phương công việc cụ thể. Vương Phương cảm thấy lãnh đạo không mở miệng, chính là có ý đồ không muốn cho cô ta làm việc, cô ta cũng không có tính tự giác tự mình đi tìm công việc làm, mà dứt khoát ở bên dưới xem biểu diễn.
Chủ nhiệm Tiết thấy cháu gái ngoại này vẫn còn đang xem biểu diễn, bà ta nhíu mày, hỏi: “Người ta đều đang làm việc, mà sao cháu lại không làm?”
Bà ta cũng nhìn ra được, những đồng chí khác ở hội liên hiệp phụ nữ tại công xã Bắc Hà đều đang làm việc cả đấy.
Vương Phương đáp: “Cháu cũng muốn làm lắm chứ, nhưng bọn họ không sắp xếp cho cháu đi làm việc.” Cô ta tự giác bỏ qua hành động liên tiếp sử dụng các buổi họp như một cái cớ để thoái thác công việc.
Nghe được lời này của Vương Phương, trong lòng chủ nhiệm Tiết lại càng bất mãn với chủ nhiệm Hách hơn, cảm thấy chủ nhiệm Hách là đang nhìn mặt chọn món, coi thường bà ta, nên mới đối xử với cháu gái ngoại của bà ta như vậy.
Bà ta đang định cân nhắc đợi lát nữa sẽ đi tìm chủ nhiệm Hách nói chuyện, thì lại nhìn thấy Vương Phương cùng mọi người vỗ tay, rõ ràng là đang xem tiết mục đến rất vui vẻ.
“... Cháu xem cái gì nữa, cháu còn có lòng dạ xem mấy cái này nữa sao?”
Vương Phương ngại ngùng đáp: “Dì ơi, đã rất lâu rồi cháu chưa được xem phim.”
“Vậy cháu cũng không thể xem những thứ này được, chẳng có một chút tầm nhìn nào hết, cháu xem đến vui vẻ như vậy, không phải là cho người ta thể diện hay sao?”
Vương Phương: “...” Cho nên phải lén lút xem sao?
Buổi biểu diễn ở công xã Bắc Hà kết thúc trong màn múa hát. Lúc này đã qua giữa trưa, tuy rằng bụng đã đói meo, nhưng các xã viên vẫn chưa thỏa mãn, không nỡ rời đi, còn muốn xem nhiều hơn.
Vẫn là các cán bộ ở đội sản xuất kêu bọn họ trở về ăn cơm, đồng ý sau này bọn họ còn có cơ hội, thì mọi người mới rời đi với vẻ lưu luyến không rời.
Ngay khi các cán bộ đại đội rời đi, chủ tịch Nhậm cũng đứng dậy với vẻ mặt hài lòng, chuẩn bị ra về. Bà ấy vốn định tới xem một chút để khích lệ công xã Bắc Hà, nhưng không ngờ đến cuối cùng, ngược lại lại xem xong cả một hoạt động trọn vẹn.
Nhưng chủ tịch Nhậm cảm thấy đây đều là đáng giá cả, điều này cho bà ấy nhìn thấy được một công xã Bắc Hà rất mới lạ.
Bí thư Trình còn mời các đồng chí của hội liên hiệp phụ nữ trong huyện ở lại ăn cơm. Chủ tịch Nhậm ngược lại không đồng ý. Bọn họ tới đông người, không cần thiết phải ăn đồ ăn của công xã, hơn nữa còn vội trở về, không thể chậm trễ.
Chủ nhiệm Hách đích thân tiễn bọn họ rời đi.
Trước khi lên xe, chủ tịch Nhậm nắm tay của chủ nhiệm Hách, rồi lại nhìn Tô Mạn còn đang bận rộn thu dọn: “Công tác của các bà làm vô cùng tốt, năng lực của các bà rất đáng được khẳng định, tôi cũng sẽ phản hồi lại với các lãnh đạo ở huyện.”
Chủ nhiệm Hách lập tức mang vẻ mặt vui sướng: “Đây đều là chuyện chúng tôi nên làm. Chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục theo đuổi sự tiến bộ.”
Chủ tịch Nhậm nở nụ cười, lại chỉ vào Tô Mạn: “Đồng chí này rất khá, đợt học tháng này cũng là con bé đến nhỉ.”
Chủ nhiệm Hách nói: “Đúng, đều là con bé hết.”
“Vậy thì tốt, đến khi đó tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với con bé, nói không chừng lần sau hội liên hiệp phụ nữ trong huyện có hoạt động, tôi sẽ mượn dùng một chút.”
Chủ nhiệm Hách vội vàng gật đầu, mượn người đương nhiên không thành vấn đề, đây chính là chuyện rất vẻ vang.
Nhưng đợi sau khi chủ tịch Nhậm vừa cười vừa rời đi, trong lòng bà ta lại ngộ ra, mượn dùng cái gì cơ... sẽ không phải mượn rồi không trả đấy chứ?

Biết mọi người vất vả, nên bí thư Trình cho tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi nửa ngày, nên vui vẻ thế nào thì vui vẻ như vậy.
Tô Mạn ở bên này cũng làm việc thu dọn lặt vặt, sau khi sắp xếp cho đám người Trình Hiểu Hồng xong, cùng người nhà trở về nhà.
Đối với việc này, Trình Hiểu Hồng cũng không có ý kiến gì. Bây giờ Tô Mạn bằng lòng sắp xếp công việc cho bọn họ, bọn họ ngược lại còn phải mừng thầm đấy. Nhìn xem hôm nay hoạt động ở nơi này tốt cỡ nào, bên trong đó cũng có sự nỗ lực của các cô. Nếu không phải Tô Mạn cho cơ hội này, thì các cô cũng chỉ có thể ngồi xem.
Trên con đường trở về công xã Đại Kiều Loan, vị đồng chí diễn vai chính Lý Xuân Hoa này xem như đã được các xã viên ở đại đội bao vây thành một vòng.
“Chị Lý, sao chị lại diễn hay như vậy chứ. Người thông minh như vậy, còn có thể đánh đuổi đám quỷ Nhật.”
“Sau này tôi gọi chị là chị Hoa nhé, diễn thật hay, tôi xem mà muốn cười chết mất thôi.”
“Thím Hoa, khi thím diễn đã nghĩ thế nào? Lúc đánh đám quỷ Nhật, có sợ không?”
“…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận