Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 387 - Hết lòng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mạnh Đại Xuân cũng phụ trách bán đồ gia dụng trong cửa hàng bách hóa, bình thường mối quan hệ cũng rộng. Lần này biết cần thiết kế thêm quầy hàng, phải tuyển người thì lập tức dỗ ngọt lãnh đạo, gọi em gái mình đến sát hạch, bây giờ em gái và cô ta đều đều cùng nhau bán đồ gia dụng, Mạnh Đại Xuân cũng cảm thấy tự hào.
Nghe Mạnh Hiểu Xuân nói bán được đồ gia dụng, xưởng gia dụng còn thưởng cho nữa, nên trong lòng tự dưng cảm thấy rất ghen tị. Cô ta bán đồ gia dụng nhiều năm tốt như vậy, bây giờ em gái vừa vào thì đã được đãi ngộ tốt hơn cô ta rồi.
“Chị, em thấy đồ gia dụng bên chị cũng không lo bán, về sau chị có thể giúp em một tay. Đến lúc đó chúng ta có được tiền thưởng thì chia đều.”
Mạnh Hiểu Xuân cũng không phải kẻ ngốc. Nếu chỉ dựa vào bản thân, chắc chắn sẽ không thực hiện được. Chị gái cô ta lại là nhân viên bán hàng lâu năm ở đây, được rất nhiều người tín nhiệm. Còn cô ta vừa đến, cái gì cũng không hiểu. Quan trọng công việc của cô ta cũng là chị gái cô ta giao cho, cô ta không thể vì lợi ích mà đắc tội với chị mình, nên dứt khoát muốn chia đều. Dù sao có chị mình giúp đỡ, về sau có thể bán được nhiều hơn một chút, cũng như nhau thôi.
Quả nhiên, Mạnh Đại Xuân nghe em gái nói tiền thưởng chia đều, ý nghĩ chua ngoa lập tức biến mất, cô ta tươi cười rạng rỡ nói: “Chị thương em không uổng phí. Không phải chị nói khoác, bán gia dụng cũng phải nghiên cứu kỹ xảo. Cái gì em cũng không biết, cũng phải để chị chỉ em.”
Mạnh Hiểu Xuân vội vã gật đầu, sau đó lấy quy tắc bán hàng mà Tô Mạn đã đưa cho cô ta ra phân tích cùng Mạnh Đại Xuân.
Hai chị em cùng nhau xem kỹ qua một lần, sau khi thấy bên trên nhấn mạnh phải nhiệt tình chủ động và tích cực trong bán hàng, Mạnh Hiểu Xuân trở nên lo lắng, cô ta thì không sao, thấy chị cô ta bình thường bán hàng rất chảnh, khó mà làm được điều này.
“Chị, nghĩ tới phần thưởng đó, thái độ chúng ta phải tốt một chút. Tranh thủ bán được nhiều hàng hơn.”
Mạnh Đại Xuân mỉm cười nói: “Cái này còn cần em lo sao? Chị em đâu phải người hồ đồ. Trước đây cái xưởng gia dụng trong tỉnh, công ty bách hóa gì đó cũng chẳng thưởng gì cho chúng ta, chị dựa vào cái gì mà bán sức cho họ chứ. Dù sao bản thân người ta cũng đến tận cửa cầu xin chị để mua, có bán hay không tùy chị. Bây giờ xưởng gia dụng muốn thưởng, chị chắc chắn phải dốc sức rồi. Nếu như cái miệng của chị không giỏi, có thể dỗ ngọt lãnh đạo, cho em qua đây làm sao?”
Hai chị em bàn bạc xong thì dịch chuyển vị trí của mấy đồ gia dụng. Đem những món đồ gia dụng của xưởng gia dụng huyện Nam Bình đặt ở vị trí dễ thấy nhất.
Tủ của xưởng gia dụng huyện Nam Bình vốn đã làm rất đẹp, lại còn là hàng mới về, đặt ở đây đặc biệt thu hút người xem.
Lát sau có người đến hỏi, hơn nữa không chỉ một người, nghe nói có hàng mới về, nên vội vã chạy tới đây đặt hàng, sợ đến muộn rồi sẽ không giành được tủ, làm trễ nãi chuyện quan trọng trong nhà.
Có người xem một vòng, bèn nói: “Đồng chí, đây là hàng mới, trông rất khác trước đây.”
Mạnh Hiểu Xuân còn chưa kịp nói, Mạnh Đại Xuân đã mỉm cười đi tới: “Là hàng mới, lô sản phẩm mới tốt nhất trong tháng này rồi. Nhìn tay nghề thủ công, nước sơn, ngay cả gương cũng tìm dùng loại gương tốt nhất, còn cao cấp hơn hàng Thượng Hải nữa.”
Lần đầu tiên mấy khách hàng được nhân viên bán hàng trong công ty bách hóa tiếp đãi nhiệt tình như vậy, tự dưng cảm thấy vừa mừng vừa lo, lại được nghe giới thiệu hay như vậy, bỗng chốc cảm thấy cái tủ này dường như thật sự là đồ tốt.
Nhìn ngắm kỹ lại lần nữa, lại phát hiện ra con dấu trên đó không phải từ tỉnh thành, mà là do một công xưởng có tên là xưởng gia dụng Nam Bình sản xuất. Có người thấy không hài lòng nói: “Không phải hàng trên tỉnh, Nam Bình hình như là huyện thì phải?”
Mạnh Hiểu Xuân có hơi bất lực.
Mạnh Đại Xuân trợn tròn mắt, cảm thấy mấy người này đúng là không nể mặt gì hết, chúng tôi đã nói kỹ rồi mà cô còn quan tâm đến nơi sản xuất à. Chúng tôi nói hàng tốt thì chính là tốt thật. Nếu là trước đây, cô ta chắc chắn sẽ để người thích mua thì mua không mua thì đi. Nhưng bây giờ thì không được.
Nghĩ về khoản tiền thưởng mà cô ta sẽ nhận được từ việc bán chiếc tủ này, cô ta lại mỉm cười: “Nam Bình mà cô còn không biết à, nhiều thợ mộc trên tỉnh thành cũng từ chỗ đó mà ra, phải nói là món đồ gia dụng này làm rất tốt, trước đây Nam Bình rất nổi tiếng. Các người không bán đồ gia dụng các người không biết, thợ ở đó có tay nghề giỏi truyền từ đời này sang đời khác. Hay là cô tự nhìn đi, có phải tốt hơn gia dụng trước đây không? Cô nhìn xem thủ công nghệ đẹp biết bao. Nhìn chất liệu gỗ này nữa, gỗ lâu năm đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận