Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 247 - Kết quả




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Không ghi nhầm, cái cậu Tiểu Thôi này quả thực học rất chắc. Thời gian này cậu ấy đều làm việc cùng chúng tôi, những thứ này cậu ấy đã tận mắt nhìn qua rồi.”
Sau khi Tô Mạn xem thành tích xong, vẻ mặt cô trông rất vui, hiếm khi nở nụ cười thật lòng đối với Thôi Hướng Bắc: “Thanh niên trí thức Thôi, giỏi lắm. Chuyến này anh không uổng công đến rồi.”
Thôi Hướng Bắc ho khan vài tiếng, nói: “Cũng không có gì, con người tôi học cái gì cũng nhanh.”
“Cái này thì tôi thừa nhận, nghe nói kỹ thuật nuôi lợn lúc trước của anh học cũng rất tốt. Tôi đến chuồng lợn xem qua rồi, nuôi rất tốt. Lúc trước biết anh vậy mà lại sẵn lòng nuôi lợn, tôi đã cảm thấy anh là một thanh niên trí thức tốt có tư tưởng giác ngộ cao. Quả nhiên là không nhìn nhầm mà.”
Thôi Hướng Bắc “…”
Thành tích cuối cùng được đưa ra, điểm của Thôi Hướng Bắc là cao nhất trong ba người. Sau này anh chính là nhân viên chỉ đạo kỹ thuật của lò nung gạch công xã.
Hai người còn lại cũng không tệ. Nhưng mà quy mô bây giờ lò gạch vẫn chưa lớn, không cần đến ba người, cho nên tạm thời không cách nào sắp xếp được. Nhưng mà Tô Mạn cũng đề nghị với bí thư Trình rằng để họ làm nhân tài dự bị. Đợi quy mô lò gạch được mở rộng, sẽ để họ qua làm.
Lời này làm cho hai thanh niên trí thức không được tuyển chọn kia cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Bọn họ lúc trước quả thực không có kinh nghiệm, học sót rồi. Điều này không đồng nghĩa với việc họ kém hơn người khác.
Chỉ cần có cơ hội, họ cũng có thể học rất tốt kỹ thuật của ngành này.
Trên đường quay về, bí thư Trình cứ nhìn chằm chằm Thôi Hướng Bắc.
Lại nghĩ đến dáng vẻ lần đầu gặp của Thôi Hướng Bắc, ông ta nghĩ trong lòng, ban đầu còn tưởng là một tên hay sinh sự, bây giờ người ta biết nuôi lợn, còn biết cả nung gạch nữa. Sau này có thể cống hiến cho công xã. Sự thay đổi này cũng lớn đấy.
Ông ta cảm khái với Tô Mạn: “Tiểu Mạn à, Đại Kiều Loan của chúng cháu quả nhiên là nhiều nhân tài mà.” Nếu như không phải bây giờ bài xích mê tín phong kiến, thì ông ta cũng muốn nói một câu đây là nơi có phong thủy tốt đấy.

Chức vụ chăn nuôi kia của Thôi Hướng Bắc làm chưa tới một tháng đã mất, hiện tại anh trở thành nhân viên hướng dẫn kỹ thuật của xưởng gạch ngói công xã Bắc Hà.
Bởi vì xưởng gạch ngói thuộc về xưởng phục vụ tổng hợp, cho nên Thôi Hướng Bắc là công nhân nhận tiền lương, ngoại trừ Tô Mạn ra, anh cũng được xem như là nhân viên chính thức đầu tiên của xưởng phục vụ tổng hợp.
Vốn dĩ ban đầu thư ký Trình còn nói sắp xếp cho anh ký túc xá ở đây, như thế anh sẽ thuận tiện làm việc hơn.
Kết quả Thôi Hướng Bắc dứt khoát từ chối: “Cháu còn một đám lợn chưa lớn đấy, mỗi ngày cháu phải về xem qua tình hình.”
Bí thư Trình: “… Bây giờ cháu không cần để ý đến bên đó nữa, hiện tại cháu đang là nhân viên hướng dẫn kỹ thuật bên này.”
Thái độ của Thôi Hướng Bắc kiên định: “Con người của cháu không thích bỏ dở giữa chừng, cháu đã làm thì phải có kết quả, tối cháu về xem qua, cũng không làm ảnh hưởng gì.”
Hơn nữa kỹ thuật nuôi lợn này của anh còn chưa được nghiệm chứng, cứ thế từ bỏ, trong lòng anh ấm ức, cảm thấy cả một mùa đông đi chịu tội không công, càng ấm ức hơn.
Chuyện này nhất định phải làm đến nơi đến chốn.
Bí thư Trình thấy anh kiên quyết như thế cũng không quản anh nữa, anh thích đi đâu thì đi, đừng làm chậm trễ công việc là được.
Sau khi làm xong thủ tục điều động, Thôi Hướng Bắc cùng Tô Mạn đi đến lò gạch nhìn qua.
Thôi Hướng Bắc nhìn một lượt, sau đó chỉ ra mấy nhược điểm của lò gạch này.
Gạch ngói có nung được hay không, ngoại trừ liên quan về chất đất cùng với nhiệt độ lúc nung gạch, còn liên quan đến thiết kế của lò.
Lò gạch này rất cũ kỹ, hơn nữa rất nhiều nơi còn cần sửa chữa.
Nhìn lò gạch này, lại suy nghĩ đến lò gạch trong huyện, Thôi Hướng Bắc cảm thấy nhiệm vụ này không đơn giản như thế, chắc hẳn phải giày vò với lò gạch rách nát này.
“Cán sự nhỏ, nơi này phải sửa lại.” Thôi Hướng Bắc nghiêm túc nói.
Tô Mạn đáp: “Nhân viên chỉ đạo kỹ thuật Thôi, làm công nhân trong xưởng, anh nên gọi tôi một tiếng chủ nhiệm Tô.”
“… Được thôi, chủ nhiệm Tô, nơi này cần thay đổi, nhất định phải thay đổi, nếu không gạch ngói nung ra sẽ không tốt.”
Tô Mạn đi theo nhìn qua, có vài chỗ mấp mô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận