Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 257 - Qua loa




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Trình cười cười: “Ây trời, nói thật thì chúng tôi còn phải cử người lên công xưởng gạch học tập nữa. Chuyện này là chuyện lớn, tạm thời tôi không nói chuyện với ông nữa nhé, đợi khi nào xong việc thì tôi liên lạc lại với ông.”
Ông ta nói xong thì tắt máy, sau đó đắc ý châm thuốc.
Muốn để nhân viên kỹ thuật của tôi đến chỉ dạy công việc ư? Ở đâu ra chuyện tốt như thế, bên lò gạch của bọn họ còn thiếu người. Tiểu Tô nói rồi, phải đi tìm công xưởng bên kia đàm phán, nếu như đàm phán thành công, sau này lò gạch có thể theo đó mà kiếm tiền. Tài chính của công xã có thêm một phần thu nhập, về sau có thể làm tốt công việc xây dựng. Không cần nhìn sắc mặt trên huyện nữa.
Ông ta nói xong lại gọi Tô Mạn vào phòng làm việc nói chuyện về việc lò gạch.
Bây giờ bên công xưởng phục vụ tổng hợp là niềm hy vọng lớn nhất để công xã tăng thu nhập. Còn việc đan tre và may quần áo đều là xã viên lấy phần nhiều, còn công xã chẳng kiếm được bao nhiêu. Đặc biệt là bây giờ bắt đầu làm việc vụ xuân, sản lượng cũng thấp, càng không được bằng vụ động.
Tô Mạn mở sổ sách ra, bên trong ghi lại tình hình làm việc mấy hôm nay, nhiệm vụ bên dưới là đàm phán kinh doanh. Cô cười nói: “Mấy ngày nay lò gạch ngói coi như đã đi vào nề nếp, cháu chuẩn bị lên huyện một chuyến tìm mấy người kia bàn chuyện này. Chúng ta từng hợp tác với bọn họ, bây giờ cũng có con đường riêng. Đúng rồi bí thư Trình, cháu còn chuẩn bị để hai đồng chí thanh niên trí thức trước đây được chọn đến học tập cùng chỉ đạo viên Thôi. Bây giờ lò gạch phải được mở rộng, sau khi hai vị đó học xong sẽ lo chuyện nung gạch kiến thiết công xã.”
Bí thư Trình không phản đối ý kiến này. Hai đồng chí thanh niên trí thức kia học cũng tốt. Chỉ là thiếu kinh nghiệm, không giống Thôi Hướng Bắc biết thực hành. Sắp xếp cho bọn họ đi theo khá phù hợp.
Sau khi nói chuyện với bí thư Trình xong, Tô Mạn lại đến lò gạch tìm Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc gần đây cũng khá bận, là một kỹ thuật viên, dạy dỗ những công nhân không có đủ kỹ thuật nung gạch, nhiệm vụ khá nặng. Có lúc bận tới nửa đêm mới về nhà. Về rồi còn phải xem mấy con lợn con, quan sát xem lợn con có vấn đề gì không. Thời gian nghỉ mỗi ngày ngắn, gần đây đã gầy đi nhiều.
Tô Mạn chuẩn bị nói với Thôi Hướng Bắc về chuyện sắp xếp hai thanh niên tri thức đến học kỹ thuật.
Sau này hai người kia do Thôi Hướng Bắc dẫn dắt. Cấp bậc thấp hơn Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc và hai người kia cũng không hòa hợp, nhưng nhìn tình hình của lò gạch thì lập tức gật đầu: “Được, tôi sẽ dẫn dắt tử tế. Nhất định sẽ để bọn họ lên tay nhanh nhất.”
Nhìn thái độ của Thôi Hướng Bắc, Tô Mạn rất vừa lòng với sự thay đổi của anh bèn nói: “Đúng rồi, ngày mai tôi lên huyện làm việc, chỉ đạo viên Thôi anh có muốn ăn thịt không, có cần tôi mang về cho không? Sau này sẽ khấu trừ vào lương của anh.”
Nghe Tô Mạn hỏi thế, khuôn mặt Thôi Hướng Bắc hơi nóng, anh tiện tay xoa mặt, nhìn chủ nhiệm nhỏ không hề có ý cười đùa bèn gật đầu nói: “… Có.”

Buổi sáng hôm sau, Tô Mạn ngồi xe đi lên huyện.
Đầu tiên cô cố ý đến công xưởng gạch một chuyến, đưa gạch mà lò gạch nung cho xưởng xem.
Xưởng gạch thấy khá vừa lòng với gạch của cô, cảm thấy kỹ thuật này không học phí công, gạch được nung ra không tồi. Không khác biệt mấy với gạch ở xưởng gạch trên huyện.
Nhưng sau khi nghe thấy Tô Mạn nói, muốn mang gạch đến công xưởng gạch thì xưởng gạch khéo léo tỏ ý không muốn.
Xưởng gạch và xưởng may không giống nhau.
Phạm vi vận chuyển của gạch mà xưởng gạch nung được không lớn, xưởng quần áo thì xuất đi toàn quốc. Còn xưởng gạch vì lý do giá thành vận chuyển nên chỉ có thể giới hạn trong một khu vực. Vậy nên nhiệm vụ nung gạch mỗi tháng của bọn họ không nhiều, không cần phải ép hàng. Nhưng nếu như huyện có nhiệm vụ xây dựng lớn, lúc cần gạch gấp thì sẽ suy xét đến lò gạch Bắc Hà.
Tô Mạn cũng không cảm thấy thất vọng, mà lại hỏi: “Vậy nếu tôi lấy chỗ gạch đó đưa đến mấy đơn vị kia dùng, có được không, có tạo nên ảnh hưởng không tốt cho các ông không?”
Nghe thấy Tô Mạn nói vậy, lãnh đạo của xưởng gạch huyện cười đáp: “Không ảnh hưởng gì cả, dẫu sao chúng tôi chủ yếu cung cấp cho phương diện xây dựng ở huyện. Mấy xưởng cũ nên xây thì cũng xây rồi, yêu cầu không lớn. Nếu cô muốn đưa cho bọn họ thì cũng được.”
Tô Mạn bỏ viên gạch vào túi hành lý của mình, đi về phía xưởng may.

Bạn cần đăng nhập để bình luận