Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 459 - Nuôi heo




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn trở về trong huyện, quay về phòng ngủ thay một bộ đồ lao động, rồi gọi lãnh đạo xưởng vào trong văn phòng.
Bây giờ trong xưởng còn chưa có xưởng phó, Trần Minh Hoa là chủ nhiệm sản xuất, Tưởng Hiểu Lượng là chủ nhiệm tiêu thụ, chủ nhiệm hậu cần là Ngô Tiểu Hội kiêm chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ. Tài vụ bên này chỉ bố trí một kế toán quản lý ban tài vụ. Nhân sự bên này còn lại hai cán sự, do Ngô Tiểu Hội bên ấy quản lý. Mà quy mô công hội trong xưởng không lớn, mấy cán sự mà thôi. Cũng là do Đinh Linh bên cạnh Tô Mạn quản lý.
Cho nên cả xưởng, cũng không có mấy lãnh đạo. Nhưng lại đều là một tay Tô Mạn cất nhắc, cho nên đối với ý kiến công việc mà Tô Mạn đề ra, bọn họ cũng không có ý kiến gì.
Ở trong cái nhìn của bọn họ, trong xưởng có thể phát triển như bây giờ, đều là Tô Mạn lãnh đạo anh minh.
So với Tô Mạn, năng lực ở mặt này của bọn họ vẫn còn xa mới đủ. Vì thế không nói gì về kế hoạch.
Trần Minh Hoa làm chủ nhiệm sản xuất, rất hiểu tầm quan trọng của xưởng gỗ, lúc trước xưởng gỗ đều do các công xã bố trí, phương pháp của bọn họ cũng không tính là chuyên nghiệp. Đối với chất lượng của đồ dùng trong nhà hơi có chút ảnh hưởng. Nếu như đi tìm xưởng gỗ khác nhập hàng, lại nâng thêm phí tổn.
“Tôi đồng ý với sắp xếp của xưởng trưởng Tô.”
Ánh mắt Tưởng Hiểu Lượng lóe lên nói: “Xưởng trưởng Tô, vậy ngành tiêu thụ chúng tôi có phải về sau vẫn phải mở rộng gỗ ra ngoài hay không.”
Bây giờ dựa theo tiền thưởng mỗi tháng của bọn họ, cuộc sống trải qua rất thoải mái.
Hiện giờ Tưởng Hiểu Lượng tràn đầy động lực, ước gì có thể bán thêm một ít ra ngoài.
Tô Mạn cười nói: “Chỉ cần chủ nhiệm Tưởng mở rộng ra bên ngoài, xưởng gỗ chúng tôi sẽ xuất hàng hóa. Vừa lúc sau khi bến tàu mở vận chuyển, gỗ này lại dễ vận chuyển rồi.”
Tưởng Hiểu Lượng nghe vậy, lập tức hưng phấn. Cân nhắc trở về họp với bộ phận của mình, nghĩ ra một chương trình, bàn mở rộng gỗ ra ngoài thế nào.
Kế toán tài vụ Tiêu cũng vui mừng nói: “Có công xã Bắc Hà bên ấy giúp chúng ta xây nhà xưởng, chúng ta bên này cũng không cần thoáng cái chi ra một khoản tiền. Lại có thể tích lũy được một khoản.”
Ngô Tiểu Hội nói: “Vậy chuyện xưởng gỗ tuyển người, chúng ta tự mình tuyển, hay là Bắc Hà bên kia tuyển?”
“Để Bắc Hà tuyển giúp chúng ta đi, bọn họ bên đó càng quen thuộc hơn một chút.”
Mọi người tính toán như vậy, cảm thấy xưởng gỗ này được tạo ra thật sự rất đáng giá.
Kiếm một phân xưởng về đây, sau này tiền xưởng gia dụng Bắc Hà bên kia kiếm được chính là của xưởng bọn họ. Hơn nữa xưởng gỗ có Bắc Hà bên đó che chở, người có bọn họ tuyển. Xưởng gia dụng nhà mình bên này giống như cái gì cũng không cần trả giá vậy.
Giá trị, rất đáng giá!
Chỉ biết xưởng trưởng Tô muốn làm chuyện này, vậy chắc chắn đều là lợi nhuận lớn.
Sau khi trong xưởng quyết định xong chuyện này, các bộ cũng dâng lên động lực.
Đầu tiên là định ra hiệp nghị xác nhập, sau đó hậu cần bên này chuẩn bị trang phục và công cụ cho công nhân của phân xưởng.
Mấy chuyện thượng vàng hạ cám đó, Tô Mạn cũng không cần quan tâm, sau khi thu xếp xong, rồi lại đi tìm bí thư Lâm.
Chuyện sáp nhập nhà máy cùng với thành lập phân xưởng, thật ra không cần trong huyện đồng ý, bản thân xưởng gia dụng có quyền quyết định. Nhưng vẫn muốn nói một tiếng với trong huyện bên ấy. Đi con đường sáng.
Bí thư Lâm uống trà, nghe chuyện mà Tô Mạn nói, lên tiếng: “Nhất định phải chọn công xã Bắc Hà ư?”
Tô Mạn thầm nghĩ quả nhiên như thế, bí thư Lâm như vậy là hy vọng kéo toàn bộ huyện phát triển.
Cũng may cô cũng có lý do của riêng mình, cô khó xử nói: “Bí thư Lâm, công xã khác cũng không có phân xưởng gia dụng. Chủ yếu là gần với chúng cháu, thành lập ở công xã Bắc Hà bên đó, thuận tiện cho phân xưởng sử dụng gỗ. Nếu tới công xã khác, chi phí dụng vận chuyển mỗi ngày thôi, đã là một khoản lớn rồi.”
Bí thư Lâm mất mát gật đầu: “Nếu như thế, vậy tôn trọng sự phát triển của nhà xưởng. Nhưng mà Tiểu Tô à, cháu cũng biết, công xã khác vẫn rất nghèo nàn. Bắc Hà đã đủ giàu rồi. Nhưng chú nghe nói, năm nay Bắc Hà lại đưa một đống công cụ mới cho các xã viên. Còn công xã khác, bây giờ dụng cụ nông nghiệp cũng không đủ. Về sau nếu có cơ hội gì, cũng kéo một chút.”
Tô Mạn đã nghĩ tới chuyện Đại Kiều Loan nuôi heo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận