Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 712 - Quyết định chính thức 1




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đợi người đến kha khá rồi, xưởng trưởng Tôn lấy loa phóng thanh, nói ra quyết định xử lý của xưởng, chuyện này nếu như do công nhân làm ầm lên, thì xưởng cũng tôn trọng ý kiến của các đồng chí công nhân, để họ bỏ phiếu quyết định.
Nghe thấy phải thông qua bỏ phiếu để quyết định, các công nhân ở dưới xôn xao cả lên, thương lượng với nhau nên bỏ phiếu như thế nào.
Xưởng trưởng Tôn nói: “Mọi người cũng không cần gấp gáp, tối hôm nay về nhà thương lượng với người nhà thử, bản thân cũng suy nghĩ cho kĩ càng, sáng sớm ngày mai đi làm, bỏ phiếu vào thùng phiếu đã được chuẩn bị sẵn trong xưởng mình.”
Sau khi nói xong, xưởng trưởng Tôn bảo họ quay về. Cho họ thời gian để suy nghĩ, cũng hy vọng chuyện này có thể có cứu vãn được. Mặc dù bị Tô Mạn thuyết phục rồi, nhưng mà tốt xấu gì cũng phải đấu tranh một chút.
Kết quả là thời gian suy nghĩ này lại để cho các công nhân trẻ tuổi khác có cơ hội thuyết phục những công nhân lớn tuổi kia.
Những công nhân này đều sống trong một xưởng khu. Sau khi về nhà, mỗi nhà mỗi hộ đều đang thương lượng với nhau về chuyện này, còn mở cuộc họp gia đình.
Một tin tức cũng được lưu truyền trong đó, sang năm xưởng gia dụng Nam Bình sẽ tuyển dụng công nhân, công nhân viên người nhà có thể tham dự vào công việc tuyển dụng.
So với việc lấy tiền thưởng, hiển nhiên cái này càng khiến người ta động lòng hơn. Một vị trí công tác, đó chính là chuyện của cả một đời.
Cho dù trong tỉnh có nhiều đơn vị, nhưng cũng không thể đáp ứng hết được việc làm cho tất cả người trong tỉnh. Rất nhiều con cái của công nhân, sau khi tốt nghiệp thì không có việc làm, ở nhà ăn không ngồi rồi, người có cơ hội thì làm công nhân thời vụ, người không có cơ hội thì chỉ có thể ở không.
Đến tuổi kết hôn mà ngay cả người yêu cũng tìm không được. Rất nhiều cha mẹ vì muốn con cái có thể lập gia đình, chỉ có thể nghỉ hưu sớm, nhường vị trí công tác cho con.
Bởi vì tin tức này, tâm lý của rất nhiều người âm thầm nảy sinh sự thay đổi.
Ngày hôm sau, lúc Tô Mạn đến xưởng gia dụng tỉnh thành, số phiếu đã được thống kê ra. Nhìn số liệu đó, xưởng trưởng Tôn cảm thấy không còn mặt mũi gặp người nữa rồi. Quá thất bại, bản thân làm xưởng trưởng quá thất bại rồi.
Cái này phải thất bại biết bao nhiêu, mới có thể khiến nhiều công nhân không lưu luyến xưởng gì như vậy chứ. Hơn một nghìn người, có đến chín trăm phiếu đồng ý trở thành phân xưởng Nam Bình.
Tô Mạn đưa lá trà mình đem đến cho công ta: “Pha ít trà uống, hạ hỏa bớt.”
Xưởng trưởng Tôn nói: “Nếu đã như vậy, xưởng chúng tôi cũng không có gì để nói nữa. Nhưng mà đồng chí Tô Mạn, mặc dù xưởng chúng tôi đồng ý rồi, nhưng mà thành phố chưa chắc sẽ đồng ý. Chúng tôi cũng không thể chủ động nhắc với thành phố được, nếu không thì khiến lãnh đạo thành phố quá mất mặt đi.”
Tô Mạn vô cùng hiểu cho ông ta: “Tôi hiểu, cho nên bên chúng tôi đã mời lãnh đạo phụ trách dự án quê hương đồ gia dụng Nam Bình trong tỉnh đến giúp chúng ta làm công tác tư tưởng rồi. Chúng ta cứ đợi tin là được rồi.”
Xưởng trưởng Tôn: “……”
Các lãnh đạo thành phố của tỉnh quả thực rất không vui, họ cảm thấy chuyện này có chút mất mặt. Nhưng mà Cố Thành đích thân ra mặt rồi, nói với họ về thành tích của quê hương đồ gia dụng Nam Bình, nói với họ tiền cảnh tương lai của việc Nam Bình sáp nhập phân xưởng, và có lợi cho tỉnh sau khi sáp nhập.
Hơn nữa ông ta còn nhấn mạnh với họ: “Cái này không phải là chiếm đoạt, mà là sáp nhập. Hai nhà nhập thành một nhà.”
Lãnh đạo thành phố nói: “Thế tại sao không phải là Nam Bình làm phân xưởng?”
Cố Thành nói: “Bản thân các người cảm thấy sáp nhập kiểu nào sẽ có lợi nhất cho cả hai bên. Để tôi xem thử mắt nhìn của các người như nào.”
Lãnh đạo thành phố không nói gì nữa, bọn họ đương nhiên là biết tên tuổi của Nam Bình vang dội hơn.
Cố Thành khích lệ: “Các người có thể bỏ công sức cho dự án quê hương đồ gia dụng Nam Bình của tỉnh Hồ Giang thì tỉnh đều ghi nhớ cả.”
Vốn dĩ các lãnh đạo thành phố cũng không mấy kiên định. Dẫu sao thì thành tích của Nam Bình quả thực rất tốt, nếu như trở thành phân xưởng, hiệu quả và lợi ích mang lại nhất định sẽ nhiều hơn. Dù sao thì bất kể xưởng giao cho ai quản, lãnh đạo thành phố đều có quyền quản lý kiểm soát, thuế vụ cần thu thì cũng không thể thu thiếu được. Hơn nữa Nam Bình cũng đồng ý tuyển dụng công nhân ở tỉnh thành. Đây chính là sự mê hoặc rất lớn. Bây giờ có bậc thềm này của tỉnh rồi, họ đương nhiên cũng bóp mũi đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận