Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 530 - Tìm thầy chỉ dạy




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cũng không định về sớm như vậy. Theo lý mà nói xem phim đến tám giờ mới hết. Vì vậy cô gật đầu.
Nhất thời ánh mắt Thôi Hướng Bắc tràn ngập ý cười.
Hệ thống 789 lại nhảy ra: “Thật dễ thỏa mãn.”
Tô Mạn nói: “À phải rồi, bây giờ tôi đang hẹn hò, cần không gian riêng. Sau này mỗi khi tôi hẹn hò, mi vào phòng tối nghỉ ngơi đi.”
Nói xong cũng đặt hệ thống 789 vào phòng tối.
Công viên nhỏ của huyện lý thực sự không tính là lớn, chỉ có điều vì thời tiết nóng nên có rất nhiều người ra hóng mát.
Hơn một nửa trong số đó đều là những cặp đôi yêu nhau. Nam đồng chí đi cách nữ đồng chí một khoảng xa, nữ đồng chí ngượng ngùng cúi đầu nhìn đất.
Nam đồng chí thì vò đầu bứt tóc, cố tìm chủ đề nói chuyện.
Còn cô và Thôi Hướng Bắc.
Trừ lúc đầu mới gặp mặt có chút khẩn trương ra, hiện tại Thôi Hướng Bắc đã bình thường trở lại, Tô Mạn thì từ đầu tới cuối chưa từng ngượng ngùng.
Tô Mạn không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ khi mình ngượng ngùng, cảm thấy như hiện tại rất tốt.
Hình như Thôi Hướng Bắc cũng bị lây ý nghĩ của Tô Mạn, cả người thư thái hơn. Trước đây anh từng hợp tác với Tô Mạn trong thời gian dài nên biết tính cách Tô Mạn thế nào, biết cô thích nói về điều gì, thế là anh kể chuyện về khoảng thời gian mình xuống dưới công xã công tác cho Tô Mạn nghe. Nói với Tô Mạn rằng bây giờ huyện thành nuôi heo rất tốt, năm nay dân chúng huyện Nam Bình không thiếu thịt ăn.
“Anh còn đi qua Đại Kiều Loan, nhưng không dám vào nhà em. Chỉ nói đôi câu với anh hai em.” Thôi Hướng Bắc thật sự muốn tới nhà họ Tô. Cha Tô Mạn nuôi cả một lứa heo, cơ hội tốt nhường ấy. Nhưng anh chột dạ.
Anh lo hình tượng mình không tốt, đến lúc đó sẽ bị người ta ghét bỏ. Nên không đi.
Tô Mạn cười nói: “Có gì mà không dám. Có phải chưa từng gặp đâu.”
“Vậy lần sau anh chuẩn bị kỹ càng hơn sẽ tới gặp họ. Trước đây anh còn đánh nhau với anh hai em, không biết chú thím có thành kiến gì với anh không.” Thôi Hướng Bắc có chút buồn bực, lúc mới đến Đại Kiều Loan, lòng anh không vui, lại có tính bốc đồng nên mới ra tay đánh người. Nếu sớm biết như bây giờ, hồi đó anh chắc chắn sẽ không đánh người.
Tô Mạn vui vẻ nói: “Sao thế, lẽ nào cha mẹ em giận thật thì anh định để họ đánh lại anh à?”
Thôi Hướng Bắc: “...Cũng không phải là không thể.” Dù sao da thịt anh cũng dày.
Tô Mạn cười cười, cảm thấy Thôi Hướng Bắc nghĩ xa quá rồi. Mấy chuyện như gặp phụ huynh đôi bên này, đối với cô và Thôi Hướng Bắc mà nói, còn sớm lắm.
Mỗi buổi tối Tô Mạn còn phải học nên không thể ở ngoài quá lâu. Hai người nói chuyện một lúc, Thôi Hướng Bắc mới lưu luyến tiễn người ta về, còn hẹn ngày mai ăn cơm cùng nhau.
Lúc đầu anh còn tính ăn cơm trưa chung với cô nhưng sợ cô bận, không có thời gian.
Ngày mai còn ăn cùng? Thanh niên mới yêu đương có phải ai cũng dính người thế không. Đột nhiên Tô Mạn cảm thấy khá may mắn khi Thôi Hướng Bắc sắp lên đại học, sau này sẽ yêu xa. Nếu ngày nào cũng dính nhau thế này, cô sợ cô sẽ trở nên cặn bã với Thôi Hướng Bắc.
Tô Mạn nghĩ vì yêu đương mà sau này ngày nào cũng phải chạy ra ngoài thì thấy có hơi phiền nên dứt khoát nói: “Mai tới xưởng bên em ăn trưa đi, bên em có chỗ bán rau xào.”
Đôi mắt Thôi Hướng Bắc sáng ngời, ý là muốn công khai ở đơn vị sao. Anh lập tức vui vẻ gật đầu.
Sau khi về xưởng nung gạch, Thôi Hướng Bắc vui đến không ngủ được, ở trên giường lăn qua lộn lại cả tối, nghĩ tới nghĩ lui không biết mình có làm sai ở đâu không. Nghĩ mãi không ra nên chạy qua trò chuyện với kỹ thuật viên đã có người yêu ở phòng cách vách.
Kỹ thuật viên ở sát sách là sinh viên đại học, người yêu là bạn học. Quen nhau rất lâu rồi. Nghe bảo Thôi Hướng Bắc tới thỉnh giáo vấn đề này thì anh ta vô cùng đắc ý: “Cậu với người yêu cậu tới bước nào rồi? Tìm hiểu hoàn cảnh gia đình đối phương chưa?”
Thôi Hướng Bắc nghe thấy thế thì lắc đầu. Anh hiểu rõ tình hình nhà Tô Mạn nhưng việc nhà mình thì chưa nói với Tô Mạn. Không phải anh không muốn nói mà là chưa nghĩ tới, anh cảm thấy trong mắt Tô Mạn, có lẽ coi trọng điều kiện của bản thân anh hơn.
Kỹ thuật viên nghe thấy thế thì than thở: “Không thành thật, người yêu cậu chắc chắn cảm thấy cậu không thành thật. Nữ đồng chí ấy ngại không hỏi thì cậu phải tự mình nói. Trong nhà có bao nhiêu người, phòng bao lớn, sau khi kết hôn có ở lại được không, có hộ khẩu ở nông thôn không, có được dùng lương thực hàng hoá không, trách nhiệm với gia đình bao lớn, sau khi kết hôn, có cần nữ đồng chí nộp tiền lương cho nhà không.... mấy điều này rất quan trọng, nữ đồng chí biết rõ mới yên tâm quen với cậu.”
Thôi Hướng Bắc: “...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận