Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 272 - Tán dương




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Việc này một mặt đảm bảo đất thuộc sở hữu công, một mặt cũng đảm bảo lợi ích cho các công nhân, sẽ không tồn tại hiện tượng giống như tư bản bóc lột công nhân đó nữa.
“Trước khi Tiểu Tô làm phương án này, đã nghiên cứu qua tình hình xây nhà ở trong huyện thành sao?”
“Cháu đã xem ra một vài văn bản quy định, dù sao chỉ thị của cấp trên đều có lý do, chúng ta không thể vi phạm chỉ thị của cấp trên được.”
Bí thư Lâm cảm thấy Tô Mạn có thể làm ra được phương án như vậy, tài năng chắc chắn không tầm thường.
Đừng thấy lý lẽ này rất đơn giản, trông có vẻ rất dễ làm, nhưng trên thực tế rất nhiều người đều chưa từng nghĩ đến, hoặc là nói không dám nghĩ đến. Bởi vì tất cả đều bị giới hạn trong những quy định cứng ngắc kia. Cấp trên nói phải làm như vậy, người bên dưới chỉ hận không thể cầm thước đi đo, cũng không dám vượt qua giới hạn này một chút nào hết.
Nhưng bọn họ lại không biết, vẫn có thể tìm ra được con đường khác từ trong những khuôn sáo này để đi. Giống như Tô Mạn đây, vừa cần mẫn, vừa thông minh, một mặt khác lại là dũng cảm mà thận trọng.
Khi ông ấy ngẩng đầu lên nhìn Tô Mạn một lần nữa, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi.
“Tiểu Tô này, phương án này làm rất tốt, chú thấy có thể mở rộng ra toàn huyện.”
Bí thư Trình lập tức nói: “Bí thư Lâm, thực ra chuyện này đã mở rộng rồi, những xưởng khác cũng đã xem qua.”
Ý tứ chính là, bây giờ ông đừng có chen một chân vào.
Bí thư Lâm cười nói: “Sao thế, sợ tôi phá hỏng chuyện tốt của ông sao? Đừng tưởng tôi không biết, các ông lợi dùng cái này để những người khác tới chỗ các ông lấy gạch nhé.”
Bí thư Trình đáp: “Đây còn không phải do phía trên kêu công xã chúng tôi tự túc, phải tự mình tìm cách hay sao?” Nghĩ đến chuyện mà mình và Tô Mạn đã bàn bạc sẵn, ông ta lập tức chuyển đề tài: “Nhưng mà, nếu như trong huyện yêu cầu, chúng tôi đương nhiên phải dựa theo chỉ thị của huyện để làm rồi. Hay là, chúng tôi bàn bạc một phương án tốt với phía xưởng đúc gạch người ta?”
Nghe bí thư Trình nói như vậy, bí thư Lâm lập tức liếc mắt nhìn Tô Mạn, thấy cô chỉ mỉm cười mà cũng không nói gì, trong lòng lập tức biết, hai người này lại bàn bạc sẵn mới qua đây rồi.
Ông ấy cảm thấy có hơi buồn cười: “Các ông tính bàn bạc với bên xưởng đúc gạch thế nào?”
Bí thư Trình đáp: “Giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết hợp tác.”
Tô Mạn móc cục gạch ra: “Bí thư Lâm, gạch mà lò gạch của chúng cháu nung ra rất tốt, bây giờ trong tay còn có nhiều đơn hàng như vậy, hoàn toàn có thể làm đơn vị anh em với xưởng nung gạch.”
Bí thư Lâm: “...” Một lò gạch công xã các cháu làm đơn vị anh em với xưởng nung gạch trong huyện ư?
Điện thoại phía bên huyện trực tiếp gọi đến bên xưởng nung gạch, xưởng phó Lý ở bên xưởng nung gạch ngồi xe chạy đến văn phòng ở huyện.
Hôm qua sau khi bị bí thư Lâm phê bình một trận, mất hết thể diện, nhiệm vụ còn chưa làm xong, cho nên ông ta định hoãn hai ngày mới lại tới phía bên công xã Bắc Hà, nhưng không ngờ bí thư Lâm cũng là người miệng cứng lòng mềm, hôm nay lại gọi điện kêu ông ta qua văn phòng, nói có thể gặp công xã Bắc Hà để bàn bạc một chút.
Xưởng phó Lý có hơi cảm động, cảm thấy trận phê bình ngày hôm qua cũng không chịu uổng phí.
Sau khi đến nơi, bí thư Trình lập tức bắt tay vui vẻ với xưởng phó Lý.
Tô Mạn cũng vừa cười vừa chào hỏi: “Chào xưởng phó Lý.”
Nhìn thấy Tô Mạn, xưởng phó Lý có hơi lúng túng, lần trước khi Tô Mạn cầm gạch đến phía bên bọn họ bàn chuyện hợp tác, chính ông ta đã từ chối cô, sau này còn ở sau lưng cười chê một chút. Kết quả bây giờ chỉ trong chớp mắt, địa vị của hai người đã thay đổi, bây giờ là ông ta tìm kiếm sự hợp tác.
Bí thư Lâm còn cố tình đóng cửa văn phòng, kêu bọn họ bàn chuyện, còn mình ngồi ở một bên nghe, không tham gia vào cuộc đàm phán lần này.
Xưởng phó Lý vừa định mở miệng, Tô Mạn đã lôi một viên gạch từ trong túi vải ra: “Xưởng phó Lý, chú xem, viên gạch này của chúng cháu được nung thế nào?”
“... Rất tốt.” Xưởng phó Lý gật đầu.
Bí thư Trình cười ha ha, bảo: “Tôi cảm thấy cũng không tính là kém các ông đâu.”
Xưởng phó Lý không ho he gì, cứ cảm thấy lời này không thể tiếp, tiếp rồi sẽ xảy ra vấn đề.
Bí thư Trình bảo: “Tiểu Tô, cháu nói tiếp đi.”
Tô Mạn nói: “Chúng cháu đã nhận được cuộc gọi từ những đơn vị khác, đều nói dự định nửa tháng đầu năm sẽ tìm chúng cháu lấy gạch, đã ký đơn đặt hàng từ trước, nói cách khác, hợp tác ở giai đoạn sau đã ổn định.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận