Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 577 - Có gan đó hay sao




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Anh ta đợi sau khi huyện trưởng Triệu mắng xong, mới nghĩ cách giải thích: “Huyện trưởng Triệu, cháu, cháu cũng là vì không có cách nào khác. Tô Mạn này quá không hiểu chuyện, cố chấp cứng đầu, cho nên cháu mới nghĩ đến cách dùng biện pháp này để cô ta đứng về phía chúng ta, cháu cũng là vì công việc cả.”
Huyện trưởng Triệu nghe vậy, trừng mắt nhìn anh ta: “Không biết xấu hổ!” Lẽ nào ông ta còn phải dựa vào người bên dưới đi làm loại thủ đoạn hạ lưu này mới có thể có được lòng người sao?
Đây là sự sỉ nhục đối với năng lực của bản thân ông ta: “Cút, cậu cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”
Lúc đầu mình thật đúng là mù mắt mà, cho rằng học lực cao, hình tượng tốt, còn có chút khôn vặt, còn tưởng là một trợ thủ không tồi, kết quả lại là một cái thứ như vậy, thật đúng là việc thành công thì không thấy đâu, hỏng việc thì nhiều.

Chuyện thư ký Ngụy bị huyện trưởng Triệu đuổi ra khỏi văn phòng, các cán bộ trong huyện đều biết.
Bị lãnh đạo đuổi ra khỏi cửa, phải là phạm vào chuyện lớn cỡ nào.
Có người thì nói thư ký Ngụy bị huyện trưởng Triệu mắng không biết xấu hổ, chắc chắn là tác phong cá nhân có vấn đề. Còn có tin đồn nhảm nói thư ký Ngụy lợi dụng chức vụ, mang danh nghĩa của huyện trưởng Triệu đi dây dưa với đồng chí nữ.
Loại chuyện này có thể rất nghiêm trọng cũng có thể rất nhẹ, tác phong cá nhân chính là chuyện quan trọng, về phương diện này mà còn không hợp cách, vậy còn làm cán bộ thế nào được nữa?
Đương nhiên đây đều là lời đồn, không có bằng chứng cụ thể, cho nên cũng không có khả năng xử phạt thư ký Ngụy người ta ở phương diện này. Nhưng có tin đồn như vậy rồi, lại bị lãnh đạo đuổi ra khỏi văn phòng. Bản thân thư ký Ngụy lại là người mới tới, ở nơi này không có nền móng gì cả, có muốn đứng vững gót chân tiếp cũng là chuyện không có khả năng.
Mọi người nhìn thấy anh ta, cũng chẳng muốn nói chuyện gì.
Thư ký của bí thư Cao nói lại những chuyện này với ông ta.
Bí thư Cao nói: “Chắc chắn có liên quan đến Tiểu Tô rồi, vốn dĩ chú còn cho rằng đi nói một chút, thì cậu ta có thể tự mình hiểu ý, đừng quá phận quá, nhưng không ngờ đến lại như gió thổi bên tai.”
Thư ký Tiểu Tôn của ông ta không nhịn được mà cười: “Cháu cảm thấy thật nực cười, thư ký Ngụy đó lấy đâu ra tự tin, cảm thấy xưởng trưởng Tô người ta sẽ nhìn trúng anh ta chứ?”
Bí thư Cao đáp: “Nhìn tuổi tác của cậu ta, cũng chưa có bao nhiêu kinh nghiệm công tác, thấy Tiểu Tô là một đồng chí nữ mới dùng những thủ đoạn đó, đáng tiếc lại gặp trúng Tiểu Tô.”
Thư ký Tôn nói: “Cháu thấy cũng may mà gặp phải xưởng trưởng Tô ấy, nếu như là đồng chí nữ khác, thật sự đã bị anh ta hại rồi.”
Giở quỷ kế lại dùng lên người đồng chí nữa, đây còn là con người sao?
Bí thư Cao nói: “Cháu thông báo với đám người Tiểu Tô, xem khi nào có thời gian thì qua đây báo cáo công việc một chút, bàn về kế hoạch năm sau. Bây giờ Tiểu Tô làm như vậy, tuy rằng đã hạ được Ngụy Quang Minh, nhưng cũng đắc tội với Triệu Quốc Bình, vậy cũng không cần thiết phải khiến bọn họ tránh khỏi hiềm nghi nữa.”
Thư ký Tôn biết, bí thư Cao muốn làm chỗ dựa cho xưởng trưởng Tô.
Tô Mạn ở trong nhà xưởng uống trà, ngồi đối diện với cô là xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao. Hai người đều nghe được tin tức mà chạy tới đây. Biết chuyện của Ngụy Quang Minh này chắc chắn cũng có liên quan đến Tô Mạn, nên tới hỏi, quả nhiên là như vậy.
Cũng chỉ có người dũng mãnh như Tô Mạn, mới có thể khiến chuyện đồng chí nam nhà người ta theo đuổi cô lên thành phương diện công tác, còn ném cả lý do không muốn đi vào văn phòng huyện trưởng cho người khác luôn.
Đồng chí nữ da mặt mỏng, gặp phải loại chuyện này đều sẽ trốn tránh, phỏng chừng Ngụy Quang Minh cũng không ngờ Tô Mạn sẽ làm như thế, hơn nữa còn làm nhanh như vậy, đằng trước mới mở miệng nói vài câu mập mờ đó, đằng sau anh ta còn chưa ra khỏi văn phòng, Tô Mạn đã đạp xe đi cáo trạng.
Tô Mạn vừa uống trà vừa nói: “Thực ra cháu là một người thành thật, cháu cũng là bị ép đến bất đắc dĩ thôi. Cháu là người có đối tượng rồi, nếu như không cẩn thận một cái, sẽ bị đẩy lên thành phương diện đạo đức nhân phẩm cá nhân và tác phong, nên đương nhiên phải nắm chắc thời cơ rồi, cũng may đối tượng của cháu không ở huyện, bằng không còn không phải sẽ cãi nhau với cháu hay sao?”
Xưởng trưởng Cao cười ha ha: “Tiểu Thôi thật sự có lá gan đó sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận