Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 803 - Bị vả mặt




Tô Mạn nở nụ cười: “Rất cảm ơn lãnh đạo hỗ trợ công tác của chúng cháu, các đơn vị anh em khác ở chuyên khu Hoa Châu đến đây học hỏi kinh nghiệm, chúng cháu biết gì sẽ chia sẻ cho mọi người hết.”
Quay trở về phòng họp, bí thư Hải tuyên bố việc thành lập cơ sở chăn nuôi Hoa Châu.
Cơ sở chăn nuôi nằm ngay tại Nam Bình.
Các chuyên khu sau này muốn tiến hành chăn nuôi có thể đến Nam Bình học hỏi kinh nghiệm.
Các lãnh đạo huyện ngạc nhiên nhìn Tô Mạn và bí thư Triệu.
Hai người này không phải đi nhận phê bình à? Sao quay về chiều hướng đã thay đổi rồi. Thổi lời đường mật gì cho lãnh đạo hả?
Không cần biết tình huống gì, dù sao Nam Bình người ta giải quyết xong được chuyện này rồi, chuyên khu đã chịu chi tiền cho bọn họ.
Cả đám người bị vả mặt.
Tan họp có người vẫn cạnh khóe mấy câu: “Nam Bình thật là có bản lĩnh.”
Bí thư Triệu nói: “Còn phải nói, Nam Bình chúng tôi luôn hùng dũng tiên phong, đồng chí chủ tịch cũng khen chúng tôi đấy.”
“…”
Tô Mạn nói: “Chú Triệu, đi thôi nào, đi làm việc lớn nào.”
Bí thư Triệu nối gót ngay sau.
Bọn họ phải đi đến chuyên khu tài chính lấy chi phiếu. Không rảnh nói nhảm với mấy người họ.
Hai người trở về Nam Bình, mang chi phiếu có con dấu đến chuyên khu tài chính phê duyệt. Lúc đưa cho kế toán, kế toán sợ ngây người, nhìn số liệu trên đó suýt nữa thì mừng đến phát khóc.
Mặc dù Nam Bình hiện giờ không túng thiếu, nhưng không chống đỡ nổi hai vị lãnh đạo đầu não mạnh tay mà. Kiếm được một ít lại mua không ngớt.
Chi tiêu nhanh hơn tốc độ kiếm lại. Nhà xưởng từng cái từng cái mở ra, trang trại chăn nuôi muốn làm quy mô lớn. Mấy ngày hôm trước còn nói phải mở rộng quy mô xưởng thực phẩm.
Kế toán xoay sở muốn đau cả đầu.
Đương nhiên, ba mươi vạn này không che dấu, Tô Mạn mở một cuộc họp huyện ủy trình bày mục đích sử dụng.
“Thưa các đồng chí, đã đến thời điểm Nam Bình chúng ta làm một trận lớn. Trước kia toàn là dùng dao mổ trâu giết gà, hiện tại mới là thời khắc chúng ta chân chính phát triển. Đầu tiên, về toàn bộ kế hoạch chăn nuôi của huyện, tôi xin mời bí thư Triệu trình bày cho các vị.”
Bí thư Triệu cầm bản thảo kế hoạch đọc lên. Sau hàng tá nội dung được đọc lên, mọi người nắm được một điều.
Nam Bình chủ trương lấy việc chăn nuôi làm chủ đạo.
Vẫn làm nông nghiệp, xưởng phân bón vẫn cung ứng như bình thường. Nhưng Nam Bình hiện nay muốn chuyển đổi dần sang chăn nuôi.
“Xưởng thức ăn gia súc còn cần có thêm một dây chuyền sản xuất. Cả chuyên khu Hoa Châu sau này đều do chúng ta cung ứng, chắc chắn sẽ kiếm lại được số tiền này. Ngoài ra đội sản xuất của các công xã bên đó không dư dả, giống tốt và thức ăn gia súc đầu năm họ sẽ phải ghi nợ. Về việc mở rộng quy mô xưởng thực phẩm, chúng ta chăn nuôi gia súc số lượng lớn, cung ứng hết cho bên ngoài không phù hợp với tình hình khách quan mà phải có một phần tự tiêu thụ, sơ chế rồi đưa ra ngoài tiêu thụ. Đừng mang tâm lý tiếc tiền, chắc mọi người cũng hiểu, phần tiền bỏ ra này là tạm thời, sau này thu hồi mọi người sẽ biết là thua lỗ hay thu được lợi nhuận.”
Cô vừa nói, kế toán ở bên dưới vừa gảy bàn tính. Đau lòng từ khi bắt đầu, về sau bắt đầu nuốt nước miếng.
Có tiền rồi, không cần đợi đến đầu xuân năm sau đi tranh giống tốt nữa, thừa dịp bây giờ tuyết còn chưa rơi, chưa đến mức quá lạnh, có thể lấy một đợt về chăm trước.
Vì thế bộ phận nông nghiệp lại bắt đầu bận rộn. Cũng may vì chuyện xưởng thức ăn gia súc, bọn họ đã có quan hệ tốt với một số trang trại chăn nuôi, cho nên có thể dùng thức ăn gia súc gán nợ một phần cho giống lúa. Mà trước kia trang trại chăn nuôi đầu tiên của Nam Bình cũng để lại một lượng lớn giống tốt trước khi tách ra, cho nên tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
Tuy không thể thành lập các trang trại chăn nuôi từ trên xuống dưới ở Nam Bình ngay lập tức, nhưng trang trại chăn nuôi thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám lục tục thành hình rồi.
Cả khoảng thời gian cuối năm, ai ai cũng bận rộn phấn đấu, không hề có cảm giác của bầu không khí cuối thu tiêu điều.
Mà những huyện khác thấy Nam Bình làm việc không ngừng cũng không kiềm chế được nữa, sắp xếp người đến Nam Bình học hỏi kinh nghiệm.
Nam Bình còn thành lập một bộ phận chuyên biệt giúp đỡ chăn nuôi, chuyên môn phụ trách tiếp đón những đồng chí từ nơi khác tới học tập kinh nghiệm. nhân tiện kí với họ một bản thỏa thuận, học hỏi kinh nghiệm ở Nam Bình, về sau cũng mua giống cây của Nam Bình. Chỉ cần mua giống cây ở Nam Bình, trong tương lai Nam Bình sẽ tiến hành bổ túc kỹ thuật định kỳ cho.
Cứ như vậy thì sau này Nam Bình không chỉ luôn có thịt cung cấp cho nơi khác, mà còn kiếm được tiền thông qua bán cây giống.
Theo như sổ sách của kế toán thống kê, việc bán cây giống còn kiếm được hơn so với bán thịt.
Trên dưới Nam Bình càng cảm thấy trang trại chăn nuôi này là một bảo bối sinh tiền.
Thời gian thấm thoát qua mau, đã bước sang nguyên đán năm sáu sáu.
Tô Mạn nhìn đến năm 1966 trên tờ lịch chợt ngẩn ngơ.
Cô gọi một cuộc điện thoại đến nhà họ Thôi ở thủ đô. Mời cha mẹ chồng đến Nam Bình ăn tết.
Muốn nhân dịp này để cho hai ông bà về nghỉ hưu dưỡng lão, coi như là đến Nam Bình nghỉ dưỡng.
[Góc thông tin thêm: Chuyện mà Tô Mạn đang nghĩ đến là sự kiện
Đại Cách mạng Văn hóa Giai cấp Vô sản là một phong trào chính trị xã hội tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa diễn ra trong 10 năm từ tháng 5 năm 1966 tới tháng 10 năm 1976, gây tác động rộng lớn và sâu sắc lên mọi mặt của cuộc sống chính trị, văn hóa, xã hội ở Hoa lục. Ngoài ra, cuộc cách mạng này đã làm thay đổi quan niệm xã hội, chính trị, và đạo đức của quốc gia này một cách sâu sắc và toàn diện. Tuy nhiên, phong trào này cũng gây ra những vụ bạo động, sự hỗn loạn và tổn thất lớn, nên nó cũng được gọi là "10 năm hỗn loạn", "10 năm thảm họa".]

Bạn cần đăng nhập để bình luận