Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 452 - Lên chức 1




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Ngoài ra, xưởng gia dụng có thể mở được bao lâu, cháu không biết. Nhưng rừng núi sẽ mãi ở đó. Lợi ích lâu dài vừa nhìn đã thấy, có phải tốt hơn không?”
Bí thư Trình gật đầu.
“Điều quan trọng nhất là, điều này có lợi với tất cả mọi người. Mọi người là tính cả xưởng gia dụng huyện Nam Bình, công xã Bắc Hà và tất cả xã viên công xã Bắc Hà. Sau khi xưởng gỗ của chúng cháu được lập nên, đương nhiên phải tuyển người làm, việc làm tăng lên. Tạo nguồn thu nhập cho xã viên. Hơn nữa nếu xưởng gia dụng Bắc Hà hoàn toàn sáp nhập vào xưởng gia dụng huyện Nam Bình thì sau này vì sự phát triển của xưởng, chúng cháu đương nhiên sẽ cố gắng bỏ tiền bỏ công sức vào xưởng bên này, giúp nó phát triển hơn. Trong tương lai, người dân không có việc làm trong trấn sẽ có thêm một con đường kiếm ăn. Bí thư Trình, chú nói xem, có đáng không?”
Đáng, quá đáng giá ấy chứ.
Lúc đầu bí thư Trình quả thật có chút đau lòng nhưng bây giờ sau vài phép tính trên sổ của Tô Mạn, ông ta chẳng còn gì để nói nữa rồi.
Đồng thời, ông ta cũng hiểu, nếu xưởng gia dụng Bắc Hà sáp nhập với xưởng gia dụng huyện Nam Bình, xưởng bên ông ta không thể đem lại lợi ích cho xưởng gia dụng huyện Nam Bình thì chắc chắn sau này xưởng gia dụng huyện Nam Bình sẽ không trợ giúp xưởng gia dụng Bắc Hà nữa.
Bây giờ còn phần ân tình của Tô Mạn, có lẽ sau này...
Ông ta cũng chẳng trông mong Tô Mạn sẽ giúp đỡ Bắc Hà cả đời, điều này là không thực tế.
Bản thân ông ta cũng là người sớm muộn gì cũng phải đi.
Xét theo góc độ thực tế mà xem xét thì, bí thư Trình chẳng cần phải suy xét gì nhiều cũng sẽ chấp nhận đề nghị của Tô Mạn. Trong lòng cũng chẳng còn ý nghĩ gì khác.
Dù sao đề nghị của Tô Mạn quả thật là cách tốt nhất với công xã Bắc Hà. Quyền lợi cũng đạt mức lớn nhất.
“Tiểu Tô à, chú biết cháu đã tốn rất nhiều công sức cho việc lần này. Chú đại diện Bắc Hà cảm ơn cháu.”
“Bí thư Trình, chú nói thế thì cháu không vui đâu. Dù sao thì cháu cũng là người Bắc Hà mà.”
Bí thư Trình gật đầu cười: “Nếu hôm nay cháu về rồi thì chúng ta thảo luận xong chuyện này trong hôm nay luôn đi, trưa nay ăn cơm ở đây, chiều chú mở họp giải quyết vấn đề này. Cháu về lại huyện lý cũng dễ làm việc hơn.”
Vừa hay Tô Mạn cũng có ý đó. Giải quyết triệt để trong một lần là tốt nhất.
Trưa hôm đó, bí thư Trình dẫn Tô Mạn đến phòng ăn nhỏ ăn cơm, ngoại trừ Tô Mạn còn có chủ nhiệm Hách và chủ nhiệm Lưu của văn phòng tổng hợp. Đều là cấp trên cũ của Tô Mạn.
Không đợi bí thư Trình mở miệng trước, chủ nhiệm Hách đã cầm ly nước trắng lên cụng ly với Tô Mạn.
Tô Mạn cố ý nói: “Chủ nhiệm Hách, đây là?”
Bí thư Trình cười cười nói: “Còn thế nào nữa, huyện lý thật biết cách cướp người của chúng ta, dẫn cháu đi rồi, giờ còn tính kéo cả bà Hách đi luôn.”
Mặt chủ nhiệm Hách có chút đỏ hồng: “Cũng nhờ sự tín nhiệm của cấp trên đối với Bắc Hà chúng ta, tôi chỉ may mắn ăn theo thôi.”
Tô Mạn cười nói: “Huyện lý xếp cho cô đảm nhiệm chức vụ gì?”
“Chủ nhiệm phòng làm việc. Là vị trí của chủ nhiệm Tiết hồi trước. Nghe nói có nhiều người cạnh tranh lắm, người chủ nhiệm bên kia chần chừ mãi vẫn chưa chọn người. Bảo là ảnh hưởng chủ nhiệm Tiết tạo nên quá lớn, sau này chọn cán bộ phải cẩn thận hơn nhiều. Phải tiến hành kiểm tra các mặt. Nhóm người các cô bị kiểm tra không biết bao nhiêu lần nữa. Phải hơn một tháng mới quyết định. Cũng may nhờ danh tiếng công xã Bắc Hà chúng ta lớn nên mới nhận được sự công nhận của cấp trên.”
Ngoài miệng chủ nhiệm Hách bảo là được hưởng lây danh tiếng nhưng trong lòng bà ta hiểu rõ, nguyên nhân thật sự hoàn toàn đều nhờ Tô Mạn.
Trước đây bà ta chưa từng có ý nghĩ lớn lao như vậy, chỉ muốn làm tàn tàn đến khi nghỉ hưu mà thôi. Nhưng từ khi Tô Mạn tới hội phụ nữ công xã, vực dậy hội phụ nữ. Chính thế mới khiến hội phụ nữ công xã Bắc Hà có cơ hội lộ diện trước huyện lý.
Bà ta thật sự biết ơn Tô Mạn.
Vậy nên dù biết rằng phải tránh hiềm nghi cũng nhịn không được mà chạm cốc với cô.
Tô Mạn cười nói: “Chủ nhiệm Hách, chúc mừng cô.”
Bí thư Trình vui vẻ cười cười: “Bắc Hà chúng ta quả là niềm vui cái này nối gót cái kia tới, lần này tiểu Tô về, cũng mang một tin tốt cho chúng ta.”
Chủ nhiệm Hách cũng quăng việc của mình ra sau đầu, nhìn về phía bí thư Trình. Chủ nhiệm Lưu nhìn về phía bí thư Trình, chờ ông ta ấy nói tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận