Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 701 - Sáp nhập 1




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
So sánh như vậy mới thấy đãi ngộ khác nhau rất lớn. Chúng ta không so sánh với xưởng gang thép, đơn vị của người ta là đơn vị lớn, bì không nổi. Nhưng mà Nam Bình cũng sản xuất đồ gia dụng mà, trước đây còn là xưởng nhỏ nữa. Sao mà không so bì được?
Đồng chí công nhân có ý kiến lại tìm đến công đoàn để phản ánh, vì sao đãi ngộ của chúng ta không bằng xưởng đồ gia dụng Nam Bình, tiền trong xưởng chúng ta đi đâu hết rồi.
Người có ý kiến thì rất nhiều. Rất nhiều người thấy có người đi phản ánh thì lại đi theo tham gia náo nhiệt. Một thành mười, mười thành trăm, số người tập hợp lại rất nhiều.
Bên công đoàn cũng không thể làm lơ, đành đi tìm xưởng trưởng Tôn để phản ứng.
Xưởng trưởng Tôn tức giận: “Tiền đi đâu rồi thì có liên quan gì đến bọn họ?! Tiền đó là tiến vốn lưu động của xưởng, đều là để làm chuyện lớn cả. Còn có thể phát cho bọn họ ư? Chúng ta có thể so với xưởng gia dụng Nam Bình à, người ta lắm tiền nhiều của!”
Mấy phó xưởng trưởng đều đau đầu. Phó xưởng Lý: “Chuyện này chúng ta giải quyết thế nào đây, giờ cuối năm rồi, công nhân có ý kiến, mấy nữa lãnh đạo thành phố lại đến hỏi.”
Xưởng trưởng Tôn nói: “Vậy chúng ta thật sự phải phát tiền ư? Phát lần đầu, chẳng phải sẽ có lần thứ hai? Vì sao xưởng Nam Bình người ta được thêm tiền thưởng, trong lòng bọn họ không cân nhắc đến à? Lượng công việc bao lớn chứ, ông xem, ngay cả xưởng làm thêm cho họ, máy móc trong xưởng chưa từng nghỉ, bọn họ là nhàn rỗi không có việc làm nên gây chuyện ầm ĩ.”
Xưởng phó Lý: “Nhưng mà các công nhân bằng lòng làm nhiều hơn để lấy nhiều tiền hơn.”
Xưởng trưởng Tôn: “…”
Không nghĩ ra được cách nào khác, xưởng trưởng Tôn đành nhấc điện thoại lên gọi cho Tô Mạn, giọng điệu có phần thương lượng: “Hay là bên cô đừng phát phần thưởng nữa, bây giờ trong xưởng ầm ĩ cả rồi.”
Tô Mạn đáp: “Nhưng chúng tôi đã thông báo rồi, bây giờ nuốt lời, chẳng phải là thất tín với người ta à? Điều này không tốt cho danh tiếng của Nam Bình. Vả lại những người công nhân đó đã nỗ lực làm việc cho chúng tôi, nếu đến một chút phần thưởng cũng không phát thì có lỗi với người ta rồi. Mọi người phấn đấu làm việc cho Nam Bình, bên tôi đương nhiên phải phát phần thưởng rồi.”
Xưởng trưởng Tôn có chút tức giận: “Thế xưởng trưởng Tô có thể phát thưởng cho toàn bộ nhà máy của chúng tôi không?”
Tô Mạn đáp: “Chắc chắn là không được rồi, xưởng các ông đâu phải xưởng của chúng tôi. Nếu như xưởng các ông là của bên tôi, vậy đương nhiên phải phát thưởng.”
Nếu như thành xưởng của cô rồi, vậy thì chắc chắn ngày ngày tăng ca. Tăng ca thì sẽ có tiền lương tăng ca.
Lời nói này khiến xưởng trưởng Tôn nghẹn họng.
“Hay là thế này đi, tôi bảo chủ nhiệm Thái giải thích với các đồng chí công nhân, làm công tác tư tưởng cho bọn họ.”
Xưởng trưởng Tôn nghĩ nếu bên Nam Bình có thể ra mặt giúp đỡ giải thích một chút là được rồi, như vậy chắc chắn sẽ tốt hơn.
Bây giờ cũng hết cách rồi. Tiền thì không thể phát, nếu không thì sau này công nhân chắc chắn sẽ thường xuyên đến gây rối, dẫu sao cứ gây rối là có tiền.
Bên này, chủ nhiệm Thái cũng đã nhận được chỉ thị của Tô Mạn.
Tô Mạn đã biểu đạt ý nghĩ của mình, tổng kết lại điều quan trọng là để công nhân biết được một đạo lý, đó chính là các chú không phải là người của xưởng gia dụng Nam Bình, xưởng gia dụng Nam Bình cũng chỉ có lòng nhưng bất lực. Nếu như các chú là người của phân xưởng, vậy chắc chắn cần đối xử bình đẳng như nhau.
Tô Mạn còn nhấn mạnh thêm: “Chú phải nói cho bọn họ biết, cũng không thể để xưởng đồ gia dụng tỉnh biến thành phân xưởng của đồ gia dụng Nam Bình.”
Chủ nhiệm Thái cảm thấy Tô Mạn muốn làm gì đó, nhưng đầu óc ông ta không nghĩ ra điều đó là điều gì. Gan ông ta có lớn thì cũng sẽ không nghĩ đến Tô Mạn muốn thôn tính một xưởng lâu đời hơn mười mấy năm như xưởng gia dụng tỉnh.
Ông ta là người có năng lực chấp hành không tồi, nghĩ không được thì khỏi nghĩ, mau chóng dựa theo lời lãnh đạo dặn dò mà đi làm công tác tư tưởng cho các công nhân.
Thế là ông ta cầm lấy cái loa đứng trong đoàn người, hét to: “Các đồng chí, không cần phải sốt ruột. Vừa rồi xưởng trưởng Tô của xưởng gia dụng Nam Bình đã gọi điện tới đây.”
Vừa nghe thấy xưởng trưởng Tô gọi điện tới, mọi người đều muốn nghe xem xưởng trưởng Tô nói cái gì nên tất cả đều yên lặng.
Xưởng trưởng Tôn đứng ở trước cửa sổ trong văn phòng nhìn thấy cảnh này, nhất thời có chút tức giận, mặt mũi của xưởng trưởng Tô kia còn to hơn cả người làm xưởng trưởng như ông ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận