Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 811 - Không thể hiểu nổi 1




Ai biết được tương lai mấy năm sau còn có thể để cô tự tiện quyết định nữa hay không. Bây giờ có thể trải sạp hàng thì tương lai có thể phát triển ổn định.
Vì do Tô Mạn lãnh đạo, toàn bộ Nam Bình đều là hấp tấp làm việc, ai nấy đều nhiệt tình tràn đầy năng lượng. Nhất là thời điểm sau đầu năm mới, gia súc của các trang trại chăn nuôi lần lượt xuất chuồng. Thu nhập dồi dào càng khiến người Nam Bình có thêm hy vọng, họ cảm thấy con đường này dù có khó khăn đến đâu cũng phải nghiêm túc bước xuống.
Thôi Hướng Bắc cũng không rảnh rỗi, mỗi ngày đều cầm sách vở tài liệu chuyên môn ngồi trong phòng làm việc của Tô Mạn với cô. Cô ngồi một bên làm việc thì anh ngay sát bên học tập, bám dính cô.
Lúc Tô Mạn mệt mỏi thì anh đi qua cho bóp vai cho cô, rót cho cô chén nước nóng. Cực kỳ quý trọng mỗi phút giây ở cùng Tô Mạn.
Nhìn Tô Mạn mỗi ngày đều rất bận rộn, có khi bận quên cả ăn làm anh phải đến nhắc nhở, trong lòng anh cực kỳ đau lòng. Nghĩ rằng anh vẫn ở đây, nếu anh không ở đây, có phải mỗi ngày Tô Mạn đều sống như vậy không. Trong âm thầm bàn giao với thư ký Tôn, nhất định phải nhớ nhắc nhở Tô Mạn ăn cơm uống nước.
Tô Mạn ngồi trên ghế hưởng thụ: “Thoải mái quá đi thôi, lúc anh đi rồi em sẽ không quen đâu. Đồng chí Tiểu Thôi, anh đừng đi, đến làm làm thư ký cho em đi, ngày ngày hầu hạ em là được.”
Thôi Hướng Bắc biết cô nói đùa, cũng cười nói: “Được thôi, nhưng anh sợ huyện trưởng Tô ghét bỏ tay chân anh vụng về.”
“Không chê, em sẽ trả lương cao cho anh.”
Lúc đầu Thôi Hướng Bắc muốn nghỉ qua tháng một mới đi ai ngờ mới đây mà sở nghiên cứu đã giục anh trở về. Bên sở nghiên cứu xảy ra chuyện rồi, một nghiên cứu viên bị cách ly điều tra. Vì chuyện này, những người khác trong sở nghiên cứu cũng phải bị điều tra.
Trong lòng Tô Mạn lo lắng: “Thôi Hướng Bắc, anh nhờ những người trong danh sách đi, chắc là có thể giúp được anh.”
“Đều là chiến hữu cũ của cha anh, quan hệ rất tốt. Nhưng chuyện vẫn chưa đến mức không thể giải quyết được. Hơn nữa, anh có thể vượt qua cuộc điều tra.”
Tô Mạn gật đầu, trong lòng vẫn luôn cảm thấy không nỡ.
Lần này cô tiễn Thôi Hướng Bắc lên xe lửa về thủ đô, nhìn xe lửa rời khỏi ga, cô đứng yên không lên tiếng.
Một lúc lâu sau cô mới giữ vững tinh thần rời khỏi nhà ga đến nhà Cố Thành.
Gần đây Cố Thành bận nhiều việc ở tỉnh nên cũng đã lâu rồi không gặp Tô Mạn. Thấy cô tới ông ta rất vui vẻ: “Công việc bên Nam Bình mấy đứa triển khai rất không tệ. Bây giờ một số khu vực của Hoa Châu cũng học mấy đứa mở trại chăn nuôi.”
Tô Mạn đáp: “Chú Cố, công việc bên Nam Bình chắc chắn sẽ không để chú thất vọng đâu. Nhưng bây giờ cháu muốn nói với chú chuyện khác.”
Nhìn thấy Tô Mạn nghiêm túc như thế, Cố Thành hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Mạn bèn kể lại chuyện của Thôi Hướng Bắc cho Cố Thành nghe
Cố Thành nhíu mày nhưng nhanh chóng thả lỏng: “Đừng lo lắng, Tiểu Thôi sinh ra và lớn lên trong quân đội, khi còn trong bụng mẹ thì nó đã ở chiến trường rồi, có thể chịu được điều tra.”
“Chú Cố, đây không phải một dấu hiệu tốt. Mấy hôm Tết cháu ở thủ đô cũng đã nói với cha cháu về vấn đề này. Cha cũng cũng cảm giác được hiện giờ mâu thuẫn tư tưởng bên trên có hơi kịch liệt. Chú cũng là lãnh đạo của tỉnh Hồ Giang, hẳn là cũng cảm thấy phải không.”
Cố Thành gật đầu: “Tết năm nay ngay cả thủ đô chú cũng không đi. Chú không muốn liên lụy đến tình hình tốt đẹp của Hồ Giang.”
“Chú Cố, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, nếu như có chuyện gì thật sự xảy ra, chúng ta phải đảm bảo rằng tỉnh Hồ Giang được an toàn và ổn định.”
Cố Thành hỏi: “Ý cháu là sao?”
“Thuận thế mà làm.”
“Vậy nếu đây là sai lầm thì sao? Tiểu Tô, thuận thế mà làm đúng là một cách hiệu quả, nhưng nếu như tất cả mọi người đều làm như vậy. Hậu quả sẽ ra sao?”
Tô Mạn muốn nói, sau nãy sẽ nảy sinh biến động lớn.
Cô biết trước hướng phát triển của tương lai.
“Chú Cố, cháu tin rằng trong tương lai dài sẽ có thay đổi. Tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.”
“Sẽ thay đổi là vì có người cố gắng. Chú không thể đẩy gánh sang cho người khác.”
Tô Mạn phát hiện một ít lời nói của mình trước mặt các lão tiền bối này thật sự không thể ra miệng. Vừa nói ra đã thể hiện mình cực kỳ nhu nhược và ích kỷ.
Cố Thành nghiêm túc nói: “Cháu cũng đừng quá lo lắng, Nếu ngày nào thật sự cần chú đứng ra, chú sẽ từ chức ở Hồ Giang, để thư ký Lý bên kia chủ trì đại cục, chú đảm bảo mọi mặt đều không bị ảnh hưởng. Bây giờ Hồ Giang cũng đã có một số đóng góp cho đất nước, chú tin tin rằng tác động đến Hồ Giang sẽ không quá lớn đâu.”
Điều này cũng giống như lời tuyên bố của đồng chí lão Thôi về việc ly hôn và tách khỏi gia đình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận