Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 56 - Đại đội Liên Hoa 1




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nằm trên giường phe phẩy chiếc quạt mỏng: “Muốn đóng vai chính diện thì phải thể hiện cho tốt, bao giờ thể hiện tốt rồi, em sẽ giao cho chị. Còn không chị cứ xướng vai phản diện đi.”
Tô Thu Nguyệt cắn gối rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Rất nhanh sau đó, công xã đã ra thông báo chính thức.
Chủ nhiệm Hách sẽ đích thân dẫn đầu hội liên hiệp phụ nữ, phía đại đội Đại Kiều Loan sẽ do một cán bộ khác dẫn đầu, cả hai cùng dẫn các diễn viên đi diễn ở đại đội khác.
Đại đội trưởng Quách biết rõ cán bộ của đội mình mà ra ngoài sẽ chỉ tay năm ngón, công việc của Tô Mạn sẽ khó làm nên không bố trí người khác, cứ thế để Tô Mạn đại diện ban quản lý đại đội dẫn đầu là được.
Hội liên hiệp phụ nữ của đại đội bất mãn: “Việc của hội phụ nữ chúng tôi mà để cô giáo Tô đi thì không thích hợp.”
“Có gì mà không thích hợp?” Đại đội trưởng Quách nói: “Cô ấy làm việc không kém gì hội phụ nữ các cô đâu.”
Đại đội trưởng Quách không thực sự bảo vệ Tô Mạn, ông ta quá hiểu tính cách của các cán bộ này.
Làm việc không mấy giỏi giang nhưng lại rất biết chiếm lợi. Chỉ đạo vớ vẩn làm hỏng mất chuyện diễn xuất chẳng phải sẽ hủy hoại thể diện của ông ta sao.
Ông ta còn đang đợi làm xong chuyện này sẽ chiếm lợi ích đây. Dù sao ông ta cũng là đội trưởng của đại đội, chuyện tốt do cấp dưới làm đều không tránh khỏi sự lãnh đạo anh minh của ông ta.
Việc này đã được quyết định bởi một mình đại đội trưởng Quách.
Sau này Tô Mạn và những người đi diễn sẽ sáng đi làm, chiều đi diễn.
Tô Mạn tạm thời không nghỉ dạy mà đề nghị với đại đội trưởng để Tô Thu Nguyệt dạy thế vài buổi, đỡ phải để học trò nghỉ. Khó khăn lắm mới có thói quen đi học, không thể để mấy đứa nhỏ lại lì ra.
Tô Mạn nói: “Chỉ là đề nghị của cháu thôi. Nếu đội trưởng thấy không được thì cháu sẽ cho học sinh nghỉ.”
Tuy đại đội trưởng Quách không ưa Tô Thu Nguyệt, nhưng dù sao người ta cũng học cấp ba. Thành tích không tốt cũng còn hơn là không đi học.
Nghĩ đến dáng vẻ làm việc vô dụng của Tô Thu Nguyệt thì để cô ta đứng lớp nửa ngày cũng không phải không thể.
“Vậy thì dạy nửa ngày, chỉ nửa ngày thôi.”
Tô Mạn gật đầu đồng ý.
Buổi trưa sau khi tan làm, Tô Mạn đã nói tin này cho Lý Xuân Hoa và mọi người. Lý Xuân Hoa lập tức cười tít mắt, nhìn Tô Thiết Sơn nói: “Ông này, ông nói xem sao đội lại chọn tôi chứ?”
Tô Thiết Sơn nói: “Bà diễn hay.”
Lý Xuân Hoa mím môi cười.
Tô Mạn xoa cánh tay rồi lại nhìn Tô Thu Nguyệt bị cháy nắng: “Với cả chị nữa, em đã nói với đại đội trưởng sau này chị sẽ dạy thay em lớp buổi chiều.”
Tô Thu Nguyệt vốn đang mệt đến nỗi nằm bò ra bàn, nghe thấy vậy lập tức ngồi bật dậy như gà bị cắt tiết: “Chị, chị dạy thay?”
“Ừm.” Tô Mạn gật đầu, hờ hững nói: “Làm cho tốt, đừng qua loa vớ vẩn. Nếu em về mà phát hiện chị làm không tốt, em sẽ cho chị quay lại làm đồng ngay. Thà cho bọn nhỏ nghỉ cũng không để chị dạy thay nữa.”
“...”
“Cũng đừng nói em tàn nhẫn, nếu chị làm không tốt, người mất thể diện sẽ là em. Đến lúc đó đội trưởng còn trách em, không để em yên đâu.”
Lý Xuân Hoa vừa nghe con gái út của mình cũng sẽ bị liên lụy, lập tức đập tay con gái lớn của mình: “Con gái, nhất định phải làm cho tốt nhé. Đừng làm mất mặt em gái con.”
Tô Thu Nguyệt: “... Dạ.” Bây giờ cô ta đã rơi vào cảnh phải nhờ cậy em gái để sống rồi.
Buổi chiều, Tô Mạn dắt Tô Thu Nguyệt đi dạy, chuẩn bị xem cách dạy của cô ta. Trên đường đi, Tô Thu Nguyệt tò mò nhìn cô nói: “Em gái, sao em đột nhiên lại có lòng giúp chị vậy?”
“Không vì gì cả, chỉ muốn để chị làm việc này mà thôi.” Tô Mạn nói.
Cô đã tính cả rồi.
Cô lo nếu nghỉ học lâu, đội sẽ không mở lớp nữa. Sau này nếu công việc ở hội phụ nữ không thành, việc này lại không xong. Lợi bất cập hại. Giao cho người khác có khi lại tạo điều kiện cho tu hú đẻ nhờ [1]nữa. Tô Thu Nguyệt thì khác, khai giảng là phải đi, không có bất kỳ uy hiếp nào.
[1] ngồi không hưởng lộc, chiếm thành quả của người khác
Tô Thu Nguyệt không biết những tính toán này của cô, đắc ý nói: “Có phải đột nhiên phát hiện chị cũng là người có chút tài cán không?”
Cô nhìn Tô Thu Nguyệt nói: “Chị, làm việc gì cũng phải nghiêm túc, dùng hết khả năng của mình. Không có tài cán thì suy nghĩ của chị đều là viển vông thôi. Chị muốn đến huyện, nếu người ta xếp chị vào vị trí giáo viên tiểu học, chị có thể ngồi vững ở vị trí đó không?”
Tô Thu Nguyệt: “...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận