Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 741 - Kiêu ngạo




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cô thường xuyên giao tiếp với những người này, biết những người này rất khó đối phó. Đặc biệt là bây giờ trong nước còn rất nghèo nàn, lúc khiến cho người ta khinh thường, đoán là càng khó đối phó hơn. Nhưng coi trọng lợi ích là tốt rồi, chỉ cần coi trọng lợi ích, thì có cái để bàn.
Qua hai ngày, Tô Mạn ngồi xe cùng hai người huyện trưởng Triệu đi gặp người của bộ đối ngoại trong tỉnh.
Trên đường đi bí thư Cao và huyện trưởng Triệu đều có hơi khẩn trương, trong lòng Tô Mạn thì đang suy nghĩ kế hoạch của mình, ngược lại không cảm thấy khẩn trương.
Hai người nhìn thấy Tô Mạn như vậy, lập tức tâm sinh bội phục. Khó trách Tiểu Tô có thể làm việc lớn, nhìn phong thái này xem.

Xe một đường chạy thẳng đến bộ đối ngoại. Lúc đi vào cửa, bí thư Cao báo tên vị cán sự mà mình quen. Người bảo vệ ngoài cửa lập tức đi vào giúp gọi người.
Cán sự mà bí thư Cao quen biết tuổi tác cũng không lớn, tầm 20 30 tuổi, tên là Hách Đại Lượng. Nghe nói lúc đầu cũng tự học ngoại ngữ, học còn rất được, nên mới có được cơ hội này.
Hơn nữa bây giờ người ta cũng đã là cán sự, phó phòng. Đương nhiên, bên ngoài vẫn cần gọi là trưởng phòng.
Khỏi phải nói, nhìn điệu bộ của người ta thì vô cùng khác biệt.
Bí thư Cao thân là bí thư huyện ủy nhưng đứng trước mặt người ta nói chuyện cũng phải khách sáo.
“Chú Cao à, chuyện này cháu đã tận lực rồi, nhưng mà không dễ hẹn. Chú cũng biết đấy, bây giờ chúng ta cần nhập khẩu rất nhiều thứ từ nước ngoài. Rất nhiều người còn đang xếp hàng đấy.”
“Chú biết mà, chuyện này cháu đã tốn công tốn sức rồi. Lần sau cháu đến Nam Bình, chú mời cháu uống rượu nhé.”
Trưởng phòng Hách nói: “Chúng ta cũng không bàn chuyện này nữa, quan trọng là cháu muốn nhắc nhở các chú, sau này nói chuyện thì phải chú ý một chút. Ngoài ra phiên dịch bên chúng cháu khá ít. Các chú tự đến trường tìm phiên dịch đi.”
Bí thư Cao lập tức nhìn Tô Mạn, Tô Mạn đáp: “Không vấn đề gì.”
Trưởng phòng Hách nhìn Tô Mạn, lúc này anh ta mới phát hiện ra chú Cao còn dẫn theo một nữ đồng chí xinh đẹp.
Anh ta nhất thời ho khan một tiếng.
Bí thư Cao giới thiệu: “Đây là xưởng trưởng Tô của xưởng gia dụng Nam Bình, lần này cô ấy đến đây chủ yếu để đảm nhận việc đàm phán.”
Tô Mạn lịch sự nói: “Xin chào trưởng phòng Hách.”
Trước mặt nữ đồng chí, nam đồng chí sẽ thu mình một chút. Đặc biệt là nữ đồng chí có khí chất rất tốt.
Trưởng phòng Hách lập tức khách khí nói: “Xin chào xưởng trưởng Tô, trẻ thế này mà đã làm xưởng trưởng, trẻ trung đầy hứa hẹn nhỉ.”
Tô Mạn đáp: “Đều là nhờ vào sự tín nhiệm của các lãnh đạo thôi. Lần này cũng phải nhờ vào sự giúp đỡ của trưởng phòng Hách.”
“Đâu có, đều là làm việc vì tập thể thôi, nên làm mà.”
Bí thư Cao nhìn thấy thái độ của anh ta thì thấy ghen tị.
Ông ta cảm thấy cái tên họ Hách này vô cùng không thành thật, phân biệt đối xử với nam đồng chí và nữ đồng chí. Thảo nào phải sắp xếp cho đi tiếp xúc với người ngoại quốc. Đồng chí thế này chỉ nên đi gây tai họa cho bạn bè ngoại quốc thôi.
Sau khi hàn huyên vài câu, trưởng phòng Hách bèn dẫn bọn họ đến phòng khách để nói chuyện.
“Lần này người xếp hàng không ít, có thể sắp xếp cho các cô nửa tiếng đồng hồ là đã không tồi rồi. Vậy nên các cô phải tự mình nắm chắc cơ hội. Hết cách rồi, cả cái tỉnh Hồ Giang này cũng không có cơ hội thường xuyên tiếp xúc với bọn họ. Lần này vì thép ở tỉnh Hồ Giang chúng ta khá nổi tiếng, họ ngưỡng mộ nên mới tới. Đương nhiên, tỉnh không định xuất khẩu những vật liệu mà quốc gia cần thiết, vậy nên bọn họ cũng không định ở lại lâu.”
Sau khi Tô Mạn hiểu rõ về tình hình thì lại hỏi về tình hình của mấy người đến lần này.
“Quốc tịch, tuổi tác, sở thích,... Trưởng phòng Hách rõ hết chứ?”
Trưởng phòng Hách bỗng thấy tò mò, mấy chuyện này chẳng phải gặp mặt là biết rồi sao, còn cần hỏi trước cho rõ à? Có điều Tô Mạn nhắc đến vấn đề này, anh ta cũng trả lời theo thực tế.
“Một người nước M, tên James Green. Bình thường phụ trách xuất nhập khẩu hàng hóa, rất khó nói chuyện. Các cô cũng biết rồi đấy, tình hình hiện tại trong nước ta, mắt người ta đều mọc trên đỉnh đầu cả.”
Bí thư Cao vừa nghe thế thì căm giận nói: “Có gì tốt mà coi thường, mấy năm trước bị chúng ta đánh cho tan tác.”
“Lời nói này đừng nói trước mặt người ta. Mấy nhà tư bản này đều trọng mặt mũi.” Trưởng phòng Hách cảnh báo.
Đương nhiên, anh ta cũng chẳng có thiện cảm gì với mấy người nước ngoài đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận