Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 729 - Cùng ăn bữa cơm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Thục Hoa và Tôn Cầm cười nói: “Tính chứ. Đương nhiên là tính. Cống hiến lớn nữa là đằng khác.”
Tôn Cầm cười cười chỉ vào cái bàn ăn nhà mình: “Mấy cái khác khoan hãy nói, bàn cơm nhà tôi cũng mua ở huyện Nam Bình. Giá cả hợp lý. Vốn tôi định mua loại có giá cả rẻ nhất nhưng đáng tiếc hàng đó chỉ dành cho nông dân. Phải có hộ khẩu nông thôn mới mua được.”
“Còn có chuyện này à?” Cố Thành hỏi.
Tô Mạn cười nói: “Các đồng chí nông dân đều rất cực khổ nhưng tiền kiếm được lại không nhiều. Chúng ta phải hồi báo họ một cách thỏa đáng.”
Cố Thành gật đầu: “Tốt, tiểu Tô suy nghĩ của cháu rất tốt, chỉ có đơn vị chiếm được lòng dân mới đi xa được.”
Tô Mạn nói: “Cháu thật không muốn kiếm lời từ tiền trong nước, cháu định sau này khi ngành nghề của chúng ta phát triển ngày càng tốt, đuổi kịp thậm chí là vượt trên cả nước, hơn hẳn nước ngoài, đến lúc đó sẽ kiếm ngoại hối về.”
Mọi người đồng loạt nở nụ cười vui vẻ: “Tốt, tốt lắm, mong muốn này rất tốt, đáng để kiên trì!”
Thôi Hướng Bắc cười cười gắp đùi gà cho cô.
Cố Thành và Thôi Vệ Quốc chạm cốc: “Cạn ly vì lời nói hùng hồn của con dâu tương lai anh.”
Thôi Vệ Quốc uống một hơi cạn sạch.
Bữa cơm này cũng coi như kết thúc trong vui vẻ, chỉ có điều Thôi Vệ Quốc uống quá chén, ăn xong được Cố Thành đỡ đi nghỉ rồi.
Lý Thục Hoa thở dài nói lời xin lỗi với Tô Mạn: “Chú dì không làm tốt trách nhiệm của bậc làm cha mẹ, để nhóm thanh niên các cháu phải lo lắng rồi.” Cũng khó xử cho Tô Mạn, nếu đổi lại là con gái nhà khác, lần đầu gặp mặt đã rơi vào tình trạng không vui vẻ thế này, chắc người ta đã sập cửa đi mất rồi.
Tô Mạn nói: “Không đâu, thực ra cháu có thể hiểu được tâm trạng của chú, ban nãy tuy cháu tranh luận với chú nhưng trong lòng cháu thực sự rất bội phục chú. Cháu biết chú rất thương Thôi Hướng Bắc nhưng chú càng yêu đất nước này hơn. Chú là một người vĩ đại. Năm đó may nhờ có rất nhiều người giống như chú, chúng ta mới có ngày hôm nay. Tương lai cũng nhờ những người như chú, chúng ta mới giữ được hòa bình.”
Thôi Hướng Bắc ngồi ở bên cạnh, mắt liếc nhìn gian phòng Thôi Vệ Quốc đang nằm: “Con cũng không trách cha. Chỉ là quan niệm của cha và con có xung đột với nhau thôi. Con sẽ không tranh đấu với cha, con sẽ dùng thành quả của mình để chứng minh cho cha thấy, con đường con đi là đúng đắn!”
Lý Thục Hoa nắm chặt tay hai người: “Cảm ơn, mẹ thay cha cảm ơn hai con.”
“Dì à, cháu và Thôi Hướng Bắc cần gì phải nói cảm ơn với nhau. Giữa Thôi Hướng Bắc và chú dì càng không cần nói đến hai từ này.”
“Đúng, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo với nhau như thế.”
Lý Thục Hoa càng nhìn càng thấy thích cô: “Tiểu Tô, lần này chú dì muốn tới nhà thăm cha mẹ cháu, có được không? Nếu được, dì chỉ muốn biết cháu với Tiểu Bắc có tính toán gì chưa? Hai đứa cũng đến tuổi kết hôn rồi...”
Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc sửng sốt sau đó liếc nhìn nhau.
Thôi Hướng Bắc: “... Bài vở còn nhiều, chưa có ý định kết hôn. Mẹ, đừng vội.”
Tô Mạn nói: “... Sự nghiệp phát triển xưởng gia dụng còn chặng đường rất dài, chúng cháu còn rất nhiều việc chưa làm.”
So ra thì Lý Thục Hoa còn hoang mang hơn hai người họ, hai đứa này nhìn mặn nồng, thân thiết vô cùng.
Nhưng sao nói đến chuyện kết hôn lại bình tĩnh thế?
“Kết hôn xong vẫn có thể tiếp tục việc học và làm việc của các con mà.”
Tô Mạn nói: “Dì à, điều này cũng coi như là một khích lệ đối với Thôi Hướng Bắc.”
Thôi Hướng Bắc lanh lẹ gật đầu, đưa tay nắm chặt tay Tô Mạn. Dù sao cả đời anh sẽ không rời xa Tô Mạn.
“...” Mặc dù Lý Thục Hoa vẫn chẳng hiểu lắm nhưng dù sao cũng là chuyện của lớp trẻ chúng nó, bà cũng không muốn nói nhiều. Hai đứa đều có kế hoạch của riêng mình, làm trưởng bối cũng không thể quản quá nhiều. Cũng tại ông Thôi cứ quản đông quản tây nên tình hình trong nhà mới căng thẳng như trên chiến trường.
“Nói thế nào thì cũng phải gặp mặt. Dì phải gửi lời cảm ơn tới cha mẹ cháu vì đã nuôi dạy ra một đứa trẻ tốt như cháu. Dì cũng rất tò mò, không biết cha mẹ cháu là người thế nào mới có thể nuôi dạy ra một đứa bé ngoan như cháu.”
Tô Mạn thầm nghĩ, cô không được cha mẹ bồi dưỡng ra mà là được xã hội hiện thực bồi dưỡng.
Cô cười nói: “Cháu và Thôi Hướng Bắc tới đây là để mời chú dì đến huyện Nam Bình làm khách đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận