Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 323 - Điều đi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cười đáp: “Cháu vừa từ bên đó qua đây, chú xem, vừa vặn cùng chủ nhiệm Thôi qua đây báo cáo một chút, chuyện về phương diện kỹ thuật là chủ nhiệm Thôi chịu trách nhiệm, cụ thể thì để anh ấy giải thích.”
Thôi Hướng Bắc không nói hai lời, mà đưa quyển sổ tài liệu ghi chép số liệu cho bí thư Trình, sau đó đặt viên gạch mang theo lên bàn.
Bí thư Trình hoàn toàn không hiểu tài liệu, nhưng nhìn viên gạch thì vẫn hiểu được, ông ta kinh ngạc nói: “Màu sắc tốt quá.” Lật trong tay: “Rất nặng tay.”
Ông ta nhìn Thôi Hướng Bắc: “Tiểu Thôi, thật sự còn tốt hơn cả trong huyện sao?”
Bàn đến phương diện công việc, Thôi Hướng Bắc vô cùng tự tin: “So với xưởng nung gạch trong huyện thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Thực ra kỹ thuật của bọn họ cũng không tính là đặc biệt tốt, lò nung gạch cũng đã vài năm chưa cải tiến rồi.”
Bí thư Trình nghe mà vui như hoa nở, cảm thấy công xã Bắc Hà này của mình thật đúng là chuyện vui tới liên tục.
Trước đây xưởng nung gạch số hai này của ông ta có thể xây dựng, hoàn toàn là dựa vào Tô Mạn dùng biện pháp để đổi lấy mối làm ăn. Tuy rằng hiện tại tình hình rất tốt, nhưng trong lòng ông ta vẫn rất lo lắng, sợ sau này không theo kịp bước chân của xưởng nung gạch sẽ biến thành liên lụy. Bây giờ về phương diện kỹ thuật có thể áp chế, xưởng nung gạch số hai bọn họ cũng sắp trở mình.
“Tiểu Thôi, không ngờ cháu lại có thiên phú về phương diện nung gạch như vậy, còn có bản lĩnh hơn cả nhân viên kỹ thuật trong huyện.”
Nếu như trước đây được khen như vậy, Thôi Hướng Bắc chắc chắn sẽ nói bản thân mình có đầu óc tốt, học cái gì cũng nhanh. Nhưng Tô Mạn đang ngồi ngay bên cạnh, anh cũng không tiện tự tâng bốc mình như vậy, mà là khiêm tốn, mang theo chút thực tế, đáp: “Chủ yếu là vì quyền lợi của nhân viên kỹ thuật trong huyện không đủ lớn, không tiện làm ra thực nghiệm. Bằng không lò nung gạch của bọn họ cũng sẽ không mãi không thay đổi như thế.”
Lời nói này ngược lại cũng khiến Tô Mạn và bí thư Trình tán đồng. Cấp quản lý ở bên xưởng nung gạch đó nhiều, hơn nữa cũng không làm một quản lý nhàn rỗi giống như bí thư Trình, mà đều thích quản việc.
Nhân viên kỹ thuật thì chịu trách nhiệm nhìn chằm chằm không cho xảy ra vấn đề là được, cũng sẽ không giống như Thôi Hướng Bắc, muốn làm thí nghiệm cho lò gạch cũng có thể làm được bất cứ lúc nào. Hơn nữa toàn bộ công nhân đều sẽ phối hợp với anh vô điều kiện.
Bản thân bí thư Trình tự cảm thấy rất tốt đẹp, Thôi Hướng Bắc là đang khen ngợi ông ta dân chủ: “Tiểu Thôi, chuyện này cháu làm rất tốt, sau này vẫn phải tiếp tục cố gắng. Chuyện này lát nữa chú sẽ báo lên huyện, không thể thiếu phần thưởng được.”
Thôi Hướng Bắc không để tâm, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Bí thư Trình lại nhìn Tô Mạn: “Tiểu Tô cũng có công lao, quản lý nhà xưởng này rất tốt.”
Tô Mạn cười đáp: “Đều là bí thư Trình dẫn dắt tốt, những đồng chí khác cũng rất cố gắng, tích cực phấn đấu, tác phong làm việc tốt, nên hiển nhiên càng ngày càng phát triển hơn.”
Bí thư Trình nghe được lời này của cô lập tức càng vui vẻ hơn, nghĩ đến Tô Mạn sắp rời đi, sau này cũng không còn đồng chí nào hợp ý như vậy nữa, trong lòng ông ta lập tức có hơi đau lòng, trên mặt cũng không còn cười nổi nữa, mà thở dài, bảo: “Tiểu Tô này, chú cũng có một tin tốt muốn nói cho cháu đây.”
Tô Mạn hỏi: “Chuyện gì thế ạ?”
Bí thư Trình liếc mắt nhìn Thôi Hướng Bắc, anh đứng dậy ngay: “Vậy cháu về làm việc trước.”
“Không cần, vừa hay, Tiểu Thôi cũng ở lại đây nghe một chút đi, dù sao sau này Tiểu Tô đi rồi, công việc này vẫn còn phải bàn giao cho Tiểu Thôi nữa.”
Thôi Hướng Bắc: “…!” Đi là có ý gì? Anh nhanh chóng ngồi xuống, nghiêm túc nhìn bí thư Trình.
Tô Mạn cũng ngạc nhiên nhìn ông ta: “Bí thư Trình, cháu không làm xưởng trưởng của xưởng nung gạch nữa sao?”
Bí thư Trình nói: “Hôm nay bí thư Lâm tìm chú bàn chuyện, nói biểu hiện công tác của cháu ở bên này rất tốt, cũng làm ra rất nhiều thành tích, trong huyện muốn điều cháu qua đó, để cháu có thể làm ra nhiều thành tích lớn hơn.”
Nghe được lời này, tuy trong lòng Tô Mạn kinh ngạc, nhưng cũng có hơi nằm trong dự liệu, trước đây chủ tịch hội phụ nữ và bí thư Lâm đều cho cô một vài ám thị.
Thôi Hướng Bắc ngồi bên cạnh cô ngạc nhiên nhìn bí thư Trình, sau đó lại nhìn về phía Tô Mạn, cuối cùng lại nhìn bí thư Trình: “Tiểu… xưởng trưởng Tô sắp được điều lên huyện sao? Sau này không về nữa?”
….

Bạn cần đăng nhập để bình luận