Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 220 - Tâm sự




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cố Thành suýt nữa bị nghẹn: “Cháu đến trang trại nuôi lợn quan sát cái gì?”
Thôi Hướng Bắc nói: “Cứ xem để học hỏi thôi. Ở dưới đó không thể không làm gì được. Cháu cũng không thích làm đồng.” Hằng ngày bắt anh vác cuốc làm cùng một công việc trên đồng, anh cảm thấy mình sẽ bí bách đến chết mất.
“Vậy cháu thích nuôi lợn à?”
“...”
Thấy Thôi Hướng Bắc bị nghẹn, Cố Thành cười ha ha: “Được, cháu muốn đi thì cứ đi đi, cũng không phải chuyện gì to tát. Cháu muốn xem bao lâu?”
“2, 3 ngày là được rồi. Cháu đã xin nghỉ phép vài hôm.”
Cố Thành tất nhiên đồng ý, đây là chuyện nhỏ, ông ta sẽ bảo thư ký của mình dẫn anh đến đó.
Ăn xong, Cố Thành vẫn hỏi một câu: “Cháu thật sự giận cha cháu, không liên lạc với ông ấy ư?”
“Cháu cảm thấy cha con cháu không cách nào nói chuyện được, không muốn liên lạc với ông ấy, dù sao liên lạc cũng chỉ cãi nhau thôi.”
Cha anh cưỡng chế sắp xếp cho cuộc đời anh, nhưng cố tình anh lại là kẻ không sợ trời không sợ đất, không chịu quản giáo, dù sao hai người chính là không hợp.
Cố Thành cũng không khuyên nhiều, hiếm khi đứa nhỏ đến đây một lần, cũng không thể để trong lòng anh khó chịu, hai cha con nhà này đều có tính tình bướng bỉnh, ai cũng không chịu thua.
Sau khi ăn xong, Thôi Hướng Bắc tiếp tục đọc sách ở trong hiệu sách, tối thì đến nhà Cố Thành. Cố Thành là người của ban tổ chức tỉnh, hơn nữa còn là một trong các phó chủ tịch tỉnh. Điều kiện gia đình rất tốt, nhưng bình thường lại rất tiết kiệm. Nếu hôm nay không phải vì Thôi Hướng Bắc đến đây, vợ ông ta đã không nỡ mua rau thịt. Buổi tối cùng nhau ăn thịt thỏ hun khói và một con cá.
Cố Thành và vợ có một trai một gái. Tiếc là cả hai người con đều không thích học hành nên đã đi lính từ rất sớm, hiếm khi về nhà.
Thím Cố nói: “Tiểu Bắc, cháu hãy thường xuyên đến đây thăm chú thím nhé, thím sẽ nấu đồ ăn cho cháu. Cố Lượng và Cố Mẫn không ở nhà, chú thím cũng buồn lắm.”
Thôi Hướng Bắc gật đầu đồng ý. Có điều anh cảm thấy có lẽ sẽ không đến đây thường xuyên được. Về nông thôn là quyết định của anh, có thể không phiền đến người ta thì phải cố hết sức không chuốc phiền phức cho họ.
Nghe Thôi Hướng Bắc muốn học nuôi lợn, thím Cố cũng thoáng sững người. Cuối cùng khó nhọc nói ra một câu: “Nuôi lợn cũng rất tốt, bây giờ cái này cũng tính là ngành nghề kỹ thuật rồi. Nước ta lại thiếu công nhân kỹ thuật.”
Sáng ngày hôm sau, Thôi Hướng Bắc được thư ký của Cố Thành dẫn đến trang trại nuôi lợn. Lúc đến gần trang trại nuôi lợn, anh đã ngửi thấy một cái mùi, càng lại gần, mùi càng nồng nặc. Đến khi anh bước vào trong trang trại nuôi lợn, anh xác định cái mùi này quả thực xuất phát từ đây. Sau đó, anh gắng gượng đi theo người công nhân dẫn anh đi tham quan một vòng, anh thấy một đống chất chồng lên trong chuồng lợn...
Người công nhân ở bên cạnh rất nhiệt tình hướng dẫn: “Bên trong sẽ được xử lý định kỳ, dù nuôi lợn nhưng chúng ta cũng phải giữ gìn sạch sẽ. Nếu không sẽ rất dễ mắc bệnh. Bao nhiêu là con lợn thế này, chỉ cần một con bị bệnh là những con khác cũng có chuyện. Còn phải tắm nước định kỳ cho bọn nó nữa. Ở đây chúng tôi nuôi lợn khoa học, khác với những trang trại nuôi lợn quy mô nhỏ khác.”
Thôi Hướng Bắc: “...”
Đối với chuyện Thôi Hướng Bắc xin nghỉ để đi tỉnh lỵ, Tô Mạn cũng có nghe Tô Nhị Trụ nói hai lần nhưng không để tâm. Mấy ngày sau, khi Tô Mạn từ công xã trở về thì bắt gặp Thôi Hướng Bắc, hình như anh mới từ bên ngoài về, lưng đeo cặp sách, đi bộ trước mặt cô. Đi bộ vẫn cái phong cách đó, nhưng lại có vẻ ủ rũ.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, anh quay đầu nhìn. Thấy là Tô Mạn, anh hơi sững người, ánh mắt ngạc nhiên, sau đó lại tỏ ra khiếp sợ. Biểu cảm phức tạp này khiến Tô Mạn tưởng anh nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ. Cô quay đầu nhìn thì không thấy gì. Tô Mạn nói: “Thanh niên trí thức Thôi, anh sao đấy?”
Thanh niên trí thức Thôi lập tức chạy về trước mấy bước: “Không có gì, tôi phải tranh thủ đi về.” Nói xong lập tức co giò chạy mất. Lúc đang chạy, anh còn ngửi thử cánh tay của mình.
Tô Mạn nhướng mày, hoàn toàn không biết anh đang làm cái gì. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao chỉ là một tên nhóc tính cách bất định, chỉ cần không gây chuyện là được rồi.
...
Giữa tháng 12, thời tiết ngày càng trở lạnh. Công xã Bắc Hà cũng càng trở nên bận rộn. Mọi người đều bận tổng kết báo cáo công việc cuối năm. Năm nay còn phải biểu diễn chung, thời gian biểu diễn chung đã được xác định là vào ngày 15.

Bạn cần đăng nhập để bình luận