Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 249 - Nổi da gà 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc hoàn toàn không tiếp nhận nổi thái độ này của anh ta, cảm thấy da đầu tê dại, ghét bỏ nói: “Tuyệt đối đừng vui như thế, tôi không quen, đúng rồi, anh nuôi đám lợn của tôi thế nào.”
“Chăm tốt lắm.” Tô Nhị Trụ đáp: “Cậu xem đi, mỗi ngày tôi đều chăm theo những gì cậu dặn dò, xem như tôi giao lại tốt vào tay cậu.”
Thôi Hướng Bắc cẩn thận nhìn qua vài con lợn này, sau đó đeo găng tay vào kiểm tra lợn: “Nuôi tốt lắm, xem ra anh rất thích hợp làm chuyện này, lúc tôi giới thiệu người với đại đội trưởng Quách, sẽ tiến cử anh làm nhân viên chăn nuôi trong đại đội chúng ta.”
Tô Nhị Trụ: “… Chuyện đó, nhân viên chăn nuôi không phải là cậu à? Trong đội chỉ cần một người chăn nuôi là đủ rồi, tôi vẫn đi làm việc nhà nông thì tương đối phù hợp hơn.”
Tô Mạn nhìn dáng vẻ sợ hãi đó của Tô Nhị Trụ, biết anh ta không muốn làm việc này, như thế không được, nhà họ Tô cũng không thể có người lười biếng, vướng víu mọi người, không làm cũng phải làm.
Cô cười bảo: “Anh hai hiện tại thanh niên trí thức Thôi đã là nhân viên hướng dẫn kỹ thuật của lò gạch chúng ta, sau này chuyện chăn nuôi trong đại đội, anh ấy sẽ không để ý tới nữa, về sau nhiệm vụ này sẽ được giao cho anh, đây là cơ hội tốt, anh nên cảm ơn thanh niên trí thức Thôi.”
Tô Nhị Trụ quay sang nhìn Thôi Hướng Bắc, trong lòng thầm mắng, cảm ơn cái đầu lợn ấy.
Nhân viên chăn nuôi này, ai thích làm thì làm, một người đàn ông như anh ta, kiên quyết không làm loại chuyện hầu hạ heo như tổ tông này.
Bởi vì ngày mai Thôi Hướng Bắc phải đến lò gạch công xã chỉ đạo công việc, bên này cần người đến thay thế, cho nên Thôi Hướng Bắc về nhà cất đồ rồi vội vàng đến bên quản lý đại đội tìm đại đội trưởng Quách nói về chuyện này.
Đại đội trưởng Quách đương nhiên cũng nghe chuyện Thôi Hướng Bắc làm nhân viên hướng dẫn kỹ thuật, trong lòng rất vui, dù sao đây cũng là niềm tự hào của đại đội, thế nhưng nghĩ đến đám lợn kia, ông ta lại sầu, kỹ thuật chăn nuôi lợn đó, ông ta không hiểu, dựa theo phương pháp cũ, ngộ nhỡ nuôi hỏng thì sao?
Kết quả Thôi Hướng Bắc thế mà chủ động nói muốn tiếp tục trông coi đàn lợn này, chiều nào từ công xã về cũng sẽ xem qua, ở bên chỉ đạo, trái tim đại đội trưởng Quách thả lỏng, lại nghe Thôi Hướng Bắc nhắc đến Tô Nhị Trụ làm công việc này rất tốt, chăm heo cũng ổn, cho nên tiến cử Tô Nhị Trụ tiếp quản chức vị của mình.
Đại đội trưởng Quách còn dứt khoát hơn cả Thôi Hướng Bắc: “Chú cũng đi xem qua, cậu ta chăm sóc đúng là cẩn thận, cháu đã nói như thế, việc này đương nhiên không thành vấn đề.”
Dù sao có thể chăm sóc lợn như con nít nhà mình, không phải ai cũng làm được.
Buổi tối, đại đội trưởng Quách tự mình đến nhà họ Tô một chuyến, thông báo Tô Nhị Trụ không cần ra ruộng, sau này sẽ là nhân viên chăn nuôi trong đội.
Người nhà họ Tô, ngoại trừ Tô Nhị Trụ ra thì đều vô cùng vui mừng.
Nhân viên chăn nuôi đối với đám nông dân mà nói là một công việc tốt đấy, chẳng những được nhiều công điểm, cuối năm lúc chia thịt lợn cũng được nhiều,
Lý Xuân Hoa vui vẻ đập tay con trai mình: “Nhị Trụ nhà chúng ta đúng là có tiền đồ, trước đó mẹ còn nói nó cái gì cũng không biết làm, chẳng phải bây giờ đã giỏi giang rồi à?”
Tống Ngọc Hoa cũng hiếm khi cười nói với chồng mình: “Gần đây anh ấy làm việc ở trại nuôi lợn, quả thật là hết lòng.”
Tô Nhị Trụ không muốn đi, lại không tiện nói thẳng, vì thế lo lắng hỏi: “Đội trưởng, cháu, ngộ nhỡ cháu không nuôi tốt thì sao?”
“Chuyện này cháu không cần lo, thanh niên trí thức Thôi đã nói, mỗi ngày cậu ấy sẽ xem qua rồi hướng dẫn công việc cho cháu, dù sao đám lợn này cũng là do cậu ấy chọn, cậu ấy còn lo hơn cả cháu đấy.”
Nghe được sau này mình phải nuôi lợn, mỗi ngày thanh niên trí thức Thôi còn đi kiểm tra xem anh ta làm việc như thế nào.
Tô Nhị Trụ vô cùng buồn bực.
Nếu như thanh niên trí thức Thôi đến kiểm tra mỗi ngày, chẳng phải sau này ngay cả cơ hội để anh ta lười biếng cũng không còn?
Bây giờ người ta không nuôi, mời mình đi làm vú em cho đám heo chết bầm.
Thế nhưng anh ta cũng chẳng dám phản kháng, người trong nhà vui như thế, hiếm khi vợ cười với anh ta như vậy, khẳng định năng lực của anh ta như thế, mẹ cũng khen anh ta, nếu như anh ta nói mình không làm, nhất định cuộc sống sẽ rất gian nan, không chỉ làm, còn phải làm cho tốt, nếu không sẽ bị thanh niên trí thức Thôi đánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận