Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 636 - An ủi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đúng lúc Tô Mạn làm xong, nhìn thấy dáng vẻ đó của anh biết ngay anh có tâm sự. Chẳng trách lại về sớm như vậy, nhất định là có chuyện rồi. Nhưng mà dưới góc nhìn của Tô Mạn, chuyện của những người trẻ chẳng là gì cả. Không có gì không thể vượt qua. Vì vậy cô cũng không để tâm lắm. Đàn ông mà, không trải qua chút chông gai trắc trở thì sao có thể trưởng thành?
Giữa trưa hai người cũng không ra ngoài ăn cơm mà ăn ngay tại phòng ăn. Sau khi ăn xong, Tô Mạn dắt theo Thôi Hướng Bắc đi xem cơ sở xây dựng quê hương của đồ gia dụng.
Khi một người đang trong khoảng thời gian sa sút, hãy để họ nhìn thấy những thứ tràn đầy sức sống, để truyền cho họ những cảm xúc tích cực. Sau khi tích cực sẽ rất dễ nảy sinh lòng nhiệt tình. Có nhiệt tình thì sẽ muốn quay lại học tập chăm chỉ, ngày một hướng lên.
“Anh nhìn đi, một mảnh đất kia đều là của chúng ta. Trong tương lai, xưởng của chúng ta sẽ phát triển thành một nhà máy lớn với hàng chục nghìn người. Điều này có nghĩa là tám mươi phần trăm thanh niên ở Nam Bình sẽ có thể trở thành công nhân và tìm được việc làm. Đợi anh tốt nghiệp đại học xong quay lại Nam Bình chắc chắn sẽ thấy một Nam Bình khác. Đến lúc đó ai cũng là công nhân, ai cũng có có tay nghề. Nhà nào cũng có thể làm đồ gia dụng. Dù bao nhiêu năm trôi qua, người dân Nam Bình cũng sẽ không còn nghèo nữa. Có lẽ về sau nơi này sẽ còn trở thành một huyện giàu có.”
Thôi Hướng Bắc bị cảm xúc của cô lây nhiễm, tâm trạng cũng khá hơn nhiều: “Em là đang bận chuyện này sao?”
“Đúng vậy, từ mùng một đầu năm đã bắt đầu bận rộn rồi. Nhưng chuyện này cũng không thể gọi là bận bịu được, đây chính là phấn đấu vì lý tưởng. Càng làm càng hăng say mà.” Tô Mạn nói xong ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có chuyện muốn nói với em có phải không?”
“...” Thôi Hướng Bắc căng thẳng nhìn xung quanh.
Tô Mạn kéo mặt anh: “Nhìn đây này, người yêu của anh không đẹp à?”
Thôi Hướng Bắc: “...” Đương nhiên là đẹp rồi!
Tô Mạn hỏi: “Nói đi, em nhìn ra tâm trạng anh không tốt mà. Nhìn xem dáng vẻ sụp tinh thần của anh này, em chịu không nổi nữa rồi. Thôi Hướng Bắc, thái độ tích cực tinh thần vươn lên của anh đâu?”
Thôi Hướng Bắc im lặng một chút, đối mặt với ánh mắt chân thành tha thiết của Tô Mạn, trong lòng anh cũng không nhịn nổi nữa: “Anh nói với em một chuyện, anh có một người anh em, từ nhỏ cậu ấy đã bị cha ép đi tham gia quân ngũ, nhưng cậu ấy không muốn làm lính. Sau đó đã thi đại học. Nhưng vì chuyện này nên cha cậu ấy cực lực phủ nhận năng lực của cậu ấy. Nói cậu ấy nhu nhược vô năng. Năm ngoái bạo phát chiến tranh, một người anh em khác đã hi sinh... Người bạn đó của anh cảm thấy mình cực kỳ nhu nhược, là một kẻ hèn nhát. Lúc người khác ra tiền tuyến đánh trận, cậu ấy lại ở hậu phương yên tâm thoải mái trải qua một cuộc sống yên bình.”
Tô Mạn: “...” Mấy câu chuyện về người bạn, người anh em này không phải đều là tự nói bản thân sao?
Cô nói: “Vậy nên khi đó anh không thể học đại học, xuống nông thôn cũng là vì cha anh?”
“... Sao em biết được?”
“Đoán.” Mấy tình tiết này gặp nhiều rồi.
Thôi Hướng Bắc cúi đầu, trong giọng nói đầy căng thẳng hỏi: “Vậy em cảm thấy anh rất hèn nhát sao?” Thật ra anh đã cố gắng thuyết phục mình, anh đã nghĩ, mình phải học tập cho giỏi để sau này dùng nó làm vũ khí, mạnh mẽ vùng lên chế tạo thật nhiều thứ, chứng minh mình không phải kẻ hèn nhát. Nhưng khi anh nhớ đến chuyện bản thân thà xuống nông thôn cũng không chịu làm lính, trong lòng lại cực kỳ khó chịu. Lúc đó xuống anh nông thôn, thật ra cũng cược một lần mà thôi. So với Cao Kiến Hoa, anh đúng là một kẻ hèn nhát, một kẻ ngu dốt.
“Tất nhiên là không phải rồi. Mỗi người đều có sứ mệnh của riêng mình. Ví dụ như vị chiến sĩ đã hi sinh kia, anh ấy là một anh hùng. Từ cái khoảnh khắc anh ấy lựa chọn tham quân ngũ trở đi đã đeo trên lưng sứ mệnh bảo vệ quốc gia. Cuối cùng, anh ấy dùng mạng sống để hoàn thành sứ mạng của mình. Nhưng anh ấy hi vọng mình chết để cho người khác áy náy sao? Đương nhiên là không, một hùng như thế chắc chắn sẽ luôn hy vọng đất nước thái bình, quốc gia cường thịnh. Vậy nên, vì chuyện anh ấy hi sinh mà anh cảm thấy mình hèn nhát, đó chính là khinh thường anh hùng. Anh hãy tỉnh lại đi, hãy cố gắng hoàn thành tâm nguyện của anh ấy. Cũng chính là tâm nguyện của hàng ngàn chiến sĩ đã hi sinh. Đây chính là sứ mệnh của anh.”
“Sứ mệnh của anh?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận