Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 53 - Hiệu ứng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trước đây Tô Mạn từng nghe nói sau khi biểu diễn, Tiêu Quế Hoa để Lưu Tam Bà cùng ăn cơm với họ trong phòng, không giống như trước đây. Có thể là do cảm xúc khi diễn xuất, hoặc do tự giáo dục được bản thân, nhưng dù sao thì bây giờ tình hình cũng đã tốt hơn rồi.
Sau khi nghe Tô Mạn nói, Lưu Tam Bà có chút hưng phấn, sau đó có chút lo lắng: “Vậy nếu như diễn nhiều quá, mọi người có hiểu lầm nhà Quế Hoa không?” Trước đây, bà ấy cảm thấy con trai mình không có hiếu, cho nên bà ấy không nghĩ vậy. Bây giờ con trai con dâu đã đối xử với bà ấy tốt hơn một chút, bà ấy không thể chịu được việc họ gặp thua thiệt.
Tô Mạn cảm thấy người già rất dễ thỏa mãn, chân thành nghĩ vì lợi ích của con cái mình.
“Không đâu, không đâu, trước khi biểu diễn, cháu sẽ nói với mọi người rằng nhà mọi người là một gia đình hòa thuận. Chị dâu Quế Hoa và anh Xuân Sơn đều là những người con hiếu thảo. Chúng ta diễn như vậy là để mọi người học cách hiếu thảo với cha mẹ. Hơn nữa việc này là do công xã sắp xếp. Nếu làm tốt, mai sau có thể có phần thưởng. Đây là chuyện tốt.”
Nghe những lời này cả nhà Lưu Tam Bà rất vui.
Những người nông dân thành thật như bọn họ, biết đến khi nào mới được công xã chú ý chứ.
Bây giờ Tiêu Quế Hoa đã đối xử với mẹ chồng mình tốt hơn một chút, không còn chột dạ như trước. Đương nhiên cũng cảm thấy chuyện này là vinh quang. Lưu Xuân Sơn nghe thấy vợ mình đáp ứng, tất nhiên là không có ý kiến gì. Vì vậy, gia đình này cũng đã được giải quyết.
Cuối cùng, nhà Trần Ngân Hoàn càng không có vấn đề gì.
Giờ có thêm nhiều người giúp đỡ trong nhà, Trần Ngân Hoàn rất biết ơn, cô bé cũng hy vọng những trẻ mồ côi khác có thể nhận được sự giúp đỡ từ các nhà nên cô bé rất sẵn lòng biểu diễn cho mọi người.
Rời khỏi nhà của Trần Ngân Hoàn, 789 đã hát trong đầu Tô Mạn: “Chỉ cần mọi người dành cho nhau chút tình cảm, thế giới sẽ...”
“Dừng lại.” Tô Mạn trợn mắt: “Mi đừng hát trong đầu của tôi nữa.”
“Ký chủ, tôi rất vui vẻ.” 789 bị người ta ghét bỏ mà còn không biết, trái lại nó rất hào hứng trò chuyện cùng Tô Mạn: “Ký chủ, cô thật sự là một ký chủ tốt, cô thế mà làm được nhiều chuyện tốt như vậy.”
Tô Mạn ừ một tiếng.
“Nhưng ký chủ, vì sao cô làm chuyện tốt như thế, tôi vẫn không cảm nhận được giá trị thiện ý nhỉ? Chẳng lẽ là do tôi có vấn đề ư? Vậy phải làm sao bây giờ, nếu như tôi xảy ra vấn đề sẽ không ai chữa được cho tôi.”
“Mi không xảy ra chuyện gì đâu.” Tô Mạn khẳng định nói.
789 tò mò hỏi: “Ký chủ, làm sao cô biết?”
Tô Mạn: “Bởi vì tôi thực sự không có chút lòng tốt nào.”
789 gửi một biểu tượng cảm xúc hoài nghi: “Không thể nào, cô đã làm rất nhiều chuyện tốt và giúp đỡ rất nhiều người.”
Tô Mạn đáp: “Tôi làm chuyện này là vì tình thế bắt buộc mà thôi, làm những chuyện này, tôi có thể nhận được ban thưởng từ hệ thống, còn có thể đặt được chỗ tốt trong hiện thực, sao lại không làm?”
789: “...” Ký chủ quả nhiên vẫn là ký chủ kia.
...
Việc cán bộ xã muốn đến đội xem công diễn cũng được lan truyền ra khắp trong đội.
Sau khi đám “diễn viên” như Lý Xuân Hoa ra ngoài, nhất thời khiến cho người ta không ngừng hâm mộ.
Còn có người đến gặp Tô Mạn hỏi cô muốn biểu diễn gì lần sau, tìm họ cũng được.
Tất nhiên Tô Mạn nhất nhất đồng ý. Hứa lần sau nếu có vai diễn mới sẽ tìm họ đóng cùng.
Lần này bởi vì có công xã đến xem nên đại đội rất chú ý, còn để các cán bộ của đại đội đến giúp đỡ. Như vậy thuận tiện hơn nhiều so với việc Tô Mạn tự tìm người đến. Cách bài trí sân khấu cũng công phu hơn lần trước. Các đạo cụ cũng được chuẩn bị chu đáo.
Lần này công xã có chủ nhiệm Hách và hai cán bộ của hội phụ nữ đến.
Khi họ đến, sân khấu của đội đã được dựng sẵn.
Để không trì hoãn công việc, thời gian biểu diễn vẫn là vào buổi chiều sau khi tan làm.
May mắn thay, vào mùa hè, mặt trời lặn muộn, trời còn khá sáng.
Biết tiết mục sắp được biểu diễn trở lại, các xã viên trong đội đã tích cực tập trung về quảng trường nhỏ trong thôn từ lâu, chờ xem tiết mục.
Tô Mạn vẫn cho khai mạc như ngày hôm đó, Lý Xuân Hoa cùng những người khác lên sân khấu.
“Cô gái nhỏ này cũng là cán bộ trong đại đội của anh sao?” Chủ nhiệm Hách hỏi.
Đội trưởng Quách cười đáp: “Xem là như vậy.”
Bây giờ những gì cô giáo Tô làm cũng không khác gì những cán bộ khác trong đại đội, ông cảm thấy cô có thể được coi là một thành viên của đại đội.
Ông thậm chí còn nghĩ mình sẽ bố trí Tô Mạn vào một vị trí trống nào đấy.
Chủ nhiệm Hách nói: “Nhìn khí chất của cô ấy khá tốt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận