Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 218 - Suy nghĩ cho tương lai




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tống Ngọc Hoa liền nói: “Dễ gì mà làm cán bộ, có bản lĩnh mới làm được. Tôi không có bản lĩnh nên không muốn. Cấp trên chọn người cũng sẽ có yêu cầu. Sao có thể để em chồng tôi sắp xếp chứ? Em ấy cũng không phải người như vậy.”
Tống Ngọc Hoa cho rằng cuộc sống này rất tốt, rất hài lòng. Cô ta không nghĩ sẽ làm những việc mình không có khả năng làm và càng không muốn ngáng đường em chồng.
Nghe Tống Ngọc Hoa nói vậy, mọi người dẹp tan ý định. Người nhà còn không đòi quyền lợi thì những người khác càng đừng hòng.
...
Phụ nữ của công xã trở nên bận rộn, Tô Mạn lại để mắt đến đám xã viên nam. Lúc trước săn bắt vất vả, bây giờ đã có công xã khác tham gia, công xã Bắc Hà không cần tiếp tục đi săn nữa. Bởi vì có đi cũng không săn được bao nhiêu. Một vài động vật nhỏ cần phải giữ lại để chúng có thể tiếp tục phát triển trong tương lai. Vì vậy, cô đã bắt đầu để đại đội mở lớp đào tạo, đàn ông sẽ học thợ mộc.
Nếu không được thì học đan tre. Tô Mạn định sẽ tiếp tục việc kinh doanh hàng tre trúc. Còn xưởng thực phẩm bên kia sau này sẽ càng ngày càng phát triển, sản lượng cũng sẽ tăng theo. Dù xưởng thực phẩm bên này không cần nhiều như vậy và có thể tìm những xưởng khác. Kể cả không cung cấp hàng hóa cho xưởng thì cũng có thể đan lát các vật dụng hằng ngày như sọt hoặc giường tre các loại đều được. Nói chung cô sẽ không để bọn họ rảnh rỗi mà sẽ kiếm việc để làm.
Thôi Hướng Bắc không bằng lòng làm những công việc thủ công, anh cảm thấy vô vị. Chuyện vô vị thì không muốn làm. Nhưng khi mọi người bận bịu, một mình anh rảnh rỗi sẽ cảm thấy khó chịu, đặc biệt là nhìn cán sự đó mỗi ngày đều rất hăng hái, anh càng khó chịu hơn.
Anh không thể để thua cả một cán sự nhỏ bé được. Đến khi đó gặp mặt, người ta lại muốn dạy dỗ anh vài câu. Nói anh giác ngộ tư tưởng kém, không hăng hái, lại còn hái hạt dẻ rừng của chung nữa.
Tô Nhị Trụ cũng là người không muốn làm đồ thủ công như anh. Nghe cũng nghe không hiểu, nhìn cũng nhìn không hiểu. Rồi còn phải vẽ tranh, còn phải biết số đo các kiểu. Anh ta chẳng hiểu gì hết. Anh ta còn nghĩ là do mình không có học vấn, nhưng thấy một trí thức đến từ thành phố như Thôi Hướng Bắc cũng vậy, anh ta vui trở lại, cho rằng chuyện này không liên quan gì đến kiến thức. Anh ta đã nói: “Thanh niên trí thức Thôi, có lẽ hai anh hùng hảo hán như chúng ta không làm được mấy việc tỉ mỉ này, chúng ta phải làm việc đàn ông hơn một chút.”
Thôi Hướng Bắc lơ đãng hỏi: “Anh nghĩ việc gì đàn ông?”
“...Tôi thấy mổ lợn rất tốt, em gái tôi trước đây còn nói muốn để đại đội ta nuôi lợn, có khi sau này tôi thực sự có thể mổ lợn đấy.”
Thôi Hướng Bắc ngẫm nghĩ bèn xin đội trưởng Quách nghỉ phép để đi ra ngoài một chuyến.
Đội trưởng Quách hỏi anh: “Cháu đi ra ngoài làm gì? Không phải mới đến có mấy tháng thôi sao? Nhà cháu ở Bắc Kinh, sao cháu lại đi tỉnh lỵ?”
Thôi Hướng Bắc nói: “Cháu đi mua sách, cháu muốn học cái khác.”
Đội trưởng Quách lo lắng: “Cháu còn muốn thi đại học à?”
“... Cháu muốn học nuôi lợn. Trong núi hết cái ăn rồi, cháu muốn nghĩ cách có thịt ăn.”
“...”
Đội trưởng Quách cảm thấy cậu trí thức đây thật là tùy hứng.
Sau khi Thôi Hướng Bắc đến tỉnh lỵ, anh đã đến hiệu sách lớn nhất tỉnh lỵ để tìm mua sách. Tất nhiên là có loại sách này. Lúc trước anh muốn thi đại học nên đã tìm hiểu một số chuyên ngành và biết được đại học nông nghiệp có chuyên ngành liên quan.
Tìm được sách rồi, đầu óc anh thoáng mịt mù. Thật ra lúc trước thi đại học, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm gì liên quan đến lĩnh vực nông nghiệp, anh nghĩ thành tích khoa học tự nhiên của anh khá tốt nên muốn đi học toán.
Trong đám học sinh sẽ có kiểu người như thế này, không hề nghe giảng, chỉ đọc sách là có thể học tốt một môn học, tất nhiên không phải môn nào cũng có được như vậy, chỉ có một hai môn thôi. Người ta gọi đó là “học lệch nghiêm trọng”. Thôi Hướng Bắc chính là người như vậy. Anh cảm thấy các môn khoa học xã hội rất nhạt nhẽo nên không làm sao học được, còn các môn khoa học tự nhiên lại học khá tốt, nhờ vào điểm những môn này để kéo cao tổng điểm và đậu vào một trường đại học trọng điểm của thủ đô.
Sau khi giấc mơ đại học tan vỡ, khi đó anh rất hoang mang lại rất tức giận, thế là anh đã về nông thôn. Đến đây rồi, anh cảm thấy cuộc sống càng vô vị hơn. Bây giờ cầm cuốn sách thuộc lĩnh vực chăn nuôi, bản thân anh không hiểu tại sao mình lại muốn nuôi lợn nữa. Mãi đến khi tính tiền, anh vẫn không hiểu được. Nghĩ ngợi thật lâu, kết luận cuối cùng của anh là có thể mình đã bị ảnh hưởng bởi cô cán sự đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận