Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 492 - Đến cửa




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bây giờ huyện trưởng Cao cũng không chào đón ông. Ông ta cảm thấy lúc trước ánh mắt của mình thật sự không tốt, làm sao lại cảm thấy đồng chí này rất đáng để yên tâm, rồi thăng chức cho đồng chí này chứ. Vốn là một xưởng vải bông và vải lanh rất tốt, bây giờ lại bị tụt xuống chót cả huyện.
Ngay cả lò gạch kia, một xưởng không thể ra khỏi phạm vi Nam Bình cũng có thể đem gạch ra ngoài bán.
Nghe được xưởng trưởng Trần nói về tình hình xưởng đồ gia dụng và xưởng may mặc của họ, huyện trưởng Cao nói: “Ông nói với tôi cũng vô dụng thôi, các ông đều là lãnh đạo của từng đơn vị. Tôi cũng không thể ép bọn họ đến quản lý xưởng cho ông được.”
Lúc này xưởng trưởng Trần có hơi ủ rũ: “Tôi cũng không phải để bọn họ giúp tôi, tôi chỉ là nghĩ sẽ có một cách nào đó. Chúng ta cũng học hỏi.”
“Vậy tự ông đi hỏi bọn họ đi, còn nữa, nhất định phải quản lý tốt quan hệ của từng đơn vị.” Huyện trưởng Cao hơi có cảm giác tận tình tận nghĩa.
“Giao tiếp tốt với từng đơn vị. Tự ông không đi tìm bọn họ, ông tìm tôi thì có ích gì? Tôi chỉ phụ trách quản lý kinh tế trong huyện mà thôi, tôi cũng không thể can thiệp vào quản lý chuyện nội bộ của xưởng các ông. Mà nếu như tôi có thể tùy tiện thò vào một tay, tôi sẽ giúp ông làm bậy à?”
Xưởng trưởng Trần bị phê bình một trận, trong lòng cực kỳ ghen tị với lão Cát bên xưởng thuốc lá. Người ta mới không cầu ai đâu.
Lúc nào thuốc lá cũng là sản phẩm khan hiếm.
Bên này không nói được huyện trưởng Cao, xưởng trưởng Trần chán nản thất vọng trở về văn phòng.
Nhìn một vòng máy móc ở giữa, lại đi vào kho hàng nhìn hàng tồn kho. Cuối cùng vẫn là quyết định tháo xuống tấm mặt mo này, đi tìm xưởng trưởng Chu.
Ít nhiều gì bình thường xưởng may mặc bên kia cũng mua rất nhiều vải vóc của bên này, cũng có chút giao tình.
Gần đây xưởng trưởng Chu đắc ý như gió xuân tràn về.
Ông ta đã làm xưởng trưởng rất nhiều năm, mắt thấy nhà xưởng trong tay mình hưng thịnh lên, trong lòng vui ghê gớm. Lúc này còn đang hút thuốc, nhìn bảng báo cáo mới của năm nay tăng lên.
Sau khi nghe xưởng trưởng Trần của xưởng vải sợi bông và vải lanh đến, ông ta hơi sững sờ sau đó bật cười, nhanh chóng bảo trợ lý mời người vào.
“Lão Trần à, khách quý ít gặp khách quý ít gặp. Sao lại thời gian rảnh sang đây thăm tôi vậy. Ông đã lâu lắm không qua đây rồi.”
“Tôi bận, à không, mới hết bận xong, muốn ghé thăm ông một chút.”
Trong lòng xưởng trưởng Chu vui vẻ, ông già Trần Chân này chơi vui ghê, rõ ràng là có chuyện tìm tới cửa, lại còn giả vờ.
Xưởng vải bông và vải lanh tuy tốt nhưng lại lớn, cũng cần có một chuyên viên giỏi quản lý. Lão Trần thật sự không thích hợp, đã là một đồng chí nhiều năm, là một kẻ thẳng tính.
Xưởng trưởng Chu cũng không mở miệng nói chuyện, nên cười để ông uống trà hút thuốc.
Cuối cùng là xưởng trưởng Trần không nhịn nổi, hỏi về hiệu quả và lợi ích của xưởng may mặc: “Tôi thấy thấy hiệu quả và lợi ích của các ông rất tốt, mỗi ngày đều xuất ra nhiều hàng hóa như vậy.”
“Cũng không hẳn là nhiều đâu. Xưởng này còn đang sản xuất, chúng tôi có nhiều hợp tác xã cung ứng tiếp thị ở nhiều vùng miền đều có đường bán. Đầu năm nay, chỉ cần tìm đúng đường là sẽ bán rất nhanh. Dù sao nhu cầu của những người dân này cũng rất lớn mà.”
Xưởng trưởng Trần ghen tị ê răng, ông vẫn chờ xưởng trưởng Chu hỏi mình chuyện của xưởng vải bông và vải lanh. Kết quả người ta hầu như không thèm hỏi tới.
Cuối cùng, ông ta cũng chỉ có thể nói thẳng: “Lão Chu à, chúng ta cũng là đồng chí nhiều năm rồi, trước đây cũng từng làm chung một xưởng. Ông có cách gì tốt, có phải cũng nên chia sẻ cho tôi một chút. Ông xem tình huống hiện giờ của xưởng vải bông và vải lanh chúng tôi đi…”
Xưởng trưởng Trần khó khăn giải thích tình huống trong xưởng của mình.
Xưởng trưởng Chu đáp: “Đây là chuyện tốt mà, năm nay hàng ế, để lại sang năm thì không phải năm sau các người có thể nhàn một chút sao?”
Xưởng trưởng Trần: “...” Ông ta vì sao phải tiêu hết tiền mua máy móc chứ?
“Lão Chu, ông hãy giúp tôi một chút đi.”
Xưởng trưởng Chu đáp: “Không phải là tôi không giúp ông, mà là đến lúc đó ông chắc chắn sẽ cảm thấy tôi lừa ông, cho nên suy đi tính lại. Dù sao ông cũng khác chúng tôi, người ba nhà chúng tôi đều có quan hệ đáng tin cậy, ai cũng sẽ không nghi ngờ ai lừa ai, cũng không so đo ăn chút thiệt thòi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận