Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 125 - Công diễn




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tuy rằng đội biểu diễn hội phụ nữ công xã Bắc Hà không liên quan gì đến hội phụ nữ trên huyện, nhưng Tô Mạn vẫn khuyên chủ nhiệm Hách báo cáo tình hình ở đây cho huyện. Để lãnh đạo biết rằng ở đây vẫn luôn tích cực cải tiến công việc.
Đương nhiên, Tô Mạn khuyên như thế, trong lòng lại nhớ đến chuyện lúc trước chủ tịch Nhậm nói muốn đến công xã. Mấy người cán bộ lãnh đạo ở trên huyện thành quản nhiều chuyện quá. Chưa biết chừng không chú ý lại quên chuyện này luôn. Vậy nên Tô Mạn tìm cơ hội đánh dấu sự tồn tại trước mặt chủ tịch Nhậm.
Dưới sự ảnh hưởng của Tô Mạn chủ nhiệm Hách đã có chí khí mạnh mẽ. Đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện. Bà ta lập tức gọi điện thoại đến văn phòng hội phụ nữ trên huyện.
Người nhận điện thoại là thư ký Lý của chủ tịch Nhậm. Chủ tịch Nhậm đang họp nên không có thời gian nhận điện thoại. Chủ nhiệm Hách bèn đem tình hình nói lại với thư ký Lý.
Sau khi cúp điện thoại, thư ký Lý quay lại phòng họp.
Chủ tịch Nhậm đang nhấn mạnh về việc vào quốc khánh hội phụ nữ phải liên lạc với hội phụ nữ các nhà máy lớn để tổ chức một vài hoạt động, khuấy động không khí của các đồng chí công nhân. Mấy năm trước bọn họ làm nhiều nhất là hợp ca, sau đó là nhảy múa. Năm nay cứ theo thế mà làm.
Việc này trước nay là do công đoàn của các nhà máy lớn phụ trách, hội phụ nữ có giúp đỡ. Nhưng chủ tịch Nhậm luôn muốn làm việc gì đó thật sôi động, không muốn làm kiểu không ai hay như thế. Bà ấy cảm thấy cho dù là công việc hỗ trợ thì cũng phải làm coi trọng, dùng chút bản lĩnh chứ.
“Các đồng chí, không cần tôi nói nhiều mọi người đều hiểu tình hình của hội phụ nữ bây giờ. Muốn có nhiều đồng chí coi trọng công việc của hội Phụ nữ chúng ta, phối hợp với công việc của chúng ta, chúng ta phải thể hiện năng lực làm việc của mình. Chúng ta phải để nhiều đồng chí hiểu về hội Phụ nữ chúng ta hơn, biết công việc của hội phụ nữ chúng ta. Vậy nên, hy vọng các vị ngồi ở đây sẽ làm tốt công việc của mình.”
Chủ nhiệm Tiết vụng trộm nhếch mép, cảm thấy đang rước vạ vào thân. Hội phụ nữ còn muốn cướp danh tiếng của công đoàn người ta. Đừng quên, giá trị của giai cấp công nhân là cao nhất!
Cuộc họp kết thúc, thư ký Lý báo với chủ tịch Nhậm về báo cáo của công xã Bắc Hà.
“Đã thành lập đội biểu diễn chính thức? Còn chọn những chiến sĩ thi đua để làm đội viên của đội biểu diễn?” Sau khi chủ tịch Nhậm nghe xong thì vui mừng,
Chủ nhiệm Tiết nói: “Hội phụ nữ bên công xã Bắc Hà có chút chẳng ra sao. Cuộc sống hiện tại của các đồng chí nông dân không tốt, bọn họ còn làm như thế gây thêm phiền phức cho đồng chí nông dân.”
Chủ tịch Nhậm hỏi: “Bọn họ không làm thế thì cuộc sống của nhân dân có cải thiện không?”
Chủ nhiệm Tiết nghẹn lại một lúc, sau đó sắc mặt có hơi cứng ngắc: “Tôi nghe nói là chuyện này đều do một cán sự nhỏ đề ra. Công xã bên dưới lại để một cán sự nhỏ đề ra chuyện này. Quá là làm càn rồi. Điều này rất ảnh hưởng đến công việc của các đồng chí khác. Bên dưới đã có người tỏ ý không vừa lòng rồi.”
Chủ tịch Nhậm có chút không vui: “Cô nghe ai nói, tin tức bên dưới báo cáo lên sao không đến chỗ tôi.”
“…” Chủ nhiệm Tiết bị hỏi mà không nói nên lời. Bà ta không thể nói, mấy điều đó là do cháu gái bên ngoại nói cho. Bà ta còn đang chuẩn bị tìm cơ hội chỉ ra lỗi sai của cán sự kia. Không có kinh nghiệm mà chỉ đạo bừa bãi, còn ép buộc đồng chí khác. Người có phẩm chất không đoan chính như vậy không thích hợp ở lại trong đội ngũ hội liên hiệp phụ nữ. Nhưng lại không thể nói chuyện này với chủ tịch Nhậm, bà ta chỉ có thể bất chấp khó khăn mà nói: “Chúng ta đều là người có kinh nghiệm, có thể tự xem xét. Công xã khác có gây rối như thế đâu, bọn họ gây rối hết lần này đến lần khác. Tôi còn nghe nói đội sản xuất bên dưới còn tìm văn phòng bí thư để gây rối. Chúng ta phải lắng nghe ý kiến của quần chúng nhân dân, không thể để một người phá hỏng danh tiếng của hội Phụ nữ.”
Chủ tịch Nhậm cũng là người đã từng làm công việc cơ sở, đương nhiên biết được vài chuyện ở bên dưới. Bà ấy không tin một từ nào mà chủ nhiệm Tiết nói. Bà ấy nghiêm khắc đáp: “Chủ nhiệm Tiết, cô cũng là một người từng trải qua thời kỳ khó khăn thì nên biết mới phải. Càng là thời kỳ khó khăn thì càng phải tổ chức hoạt động, khuấy động không khí. Khiến cho lòng người có thêm chút hi vọng. Chúng ta không sợ đồng chí trong hội phụ nữ gây chuyện gì, chúng ta chỉ sợ bọn họ không làm gì. Về sau có những tin tức liên quan, tôi hy vọng cô hãy điều tra trước khi tiến hành phát biểu, đừng có tùy tiện hắt nước lạnh. Điều đó khiến cho những cán bộ cơ sở đau lòng.”
Chủ nhiệm Tiết mím môi gật đầu, không dám nói một câu nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận