Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 252 - Phương án




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đáp: “Loại gạch này tốn nhiều thời gian lắm, mà giá thành cũng cao, chỉ sợ người dân bình thường không đủ sức. Cháu định lại làm ra một loại gạch chi phí thấp hướng tới xã viên.”
Đây là một vấn đề hiện thực. Bây giờ trong túi người dân bình thường hầu như không có tiền. Bắt họ lấy cái gì xây nhà đây. Ngay cả việc nhận công nhân để gán nợ cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của những người bình thường. Bèn hỏi Thôi Hướng Bắc: “Có thể nung ra loại gạch chi phí thấp một chút hay không, không cần tốt như vậy.”
Thôi Hướng Bắc: “...” Hôm qua còn bắt nâng cấp kỹ thuật, hôm nay lại nói muốn làm kém một chút. Suy nghĩ của nữ đồng chí thay đổi nhanh như vậy sao?
“Làm kém một chút đương nhiên không có vấn đề, nhưng cô không lo lắng đến danh tiếng của lò gạch ngói này sao?”
Tô Mạn đáp: “Nung gạch thổ cũng được, quan trọng nhất là phải cung cấp cho các xã viên, để họ có thể gánh vác nổi, có thể xây được nhà là được rồi.”
Nghe Tô Mạn nói như vậy, Thôi Hướng Bắc đã hiểu rõ. Đúng là có không ít người nghèo mua không nổi gạch tốt. Chỉ cần nung nguồn cung cấp rẻ hơn. Điều này tương đương với việc người giàu ăn thịt, và người nghèo ăn ngũ cốc thô.
Thật ra chủ nhiệm nhỏ kia đã suy nghĩ rất chu đáo.
“Có thể, chúng ta sẽ xây thêm mấy cái lò nữa, nung theo đợt, không thành vấn đề.”
Muốn làm tốt không dễ dàng, mà làm kém thì lại rất dễ. Đến lúc đó cũng không cần đích thân anh nhìn chằm chằm.
Sau khi kiểm tra xong lò gạch ngói, để công nhân trực đêm, Tô Mạn, Tô Đại Trụ và Thôi Hướng Bắc thu dọn túi xách về nhà.
Về phần bí thư Trình thì trực tiếp về nhà trong công xã. Không cần đi cùng họ.
Trên đường, Tô Đại Trụ kích động kể: “Em gái à, không ngờ tới vậy mà anh còn có thể nung ra gạch, sao anh lại lợi hại như vậy chứ?”
Tô Mạn đáp: “Anh, không phải là anh lợi hại, mà là nhân viên chỉ đạo kỹ thuật Thôi lợi hại. Anh cần phải học tập nhiều đó.”
Thôi Hướng Bắc: “… Cũng tạm thôi, là do tôi hợp với nó.”
Tô Đại Trụ vui vẻ nói: “Nhân viên chỉ đạo kỹ thuật Thôi, cái gì mà hợp với chả tạm chứ. Cái này là quá lợi hại rồi. Khó trách ai cũng đều nói người đọc sách không đơn giản. Các cậu quả thật không đơn giản mà. Chuyện khó như vậy mà cũng có thể hoàn thành. Tôi chỉ cần nghĩ tới sau này người trong công xã đều dùng gạch do tôi làm ra để xây nhà ở, trong lòng đã cực kỳ sung sướng luôn.”
Sau này Tô Đại Trụ anh ta có ra ngoài cuối cùng có cái để nói với người ta, nếu như có người dám xem thường anh ta, anh ta sẽ chỉ vào lỗ mũi người đó mắng: Mày thì có cái năng lực gì, nhà bọn mày ở chính là do tao nung gạch đây này.
Chỉ mới nghĩ tới đã thấy thích vô cùng.
Thôi Hướng Bắc hoàn toàn không lý giải được tâm trạng kích động này của anh ta, hiếu kỳ hỏi: “Sao anh lại vui vẻ như vậy?”
Tô Đại Trụ đương nhiên không thể nói mình vui là vì sau này có cái để khoác lác, chỉ có thể giả ngu cười: “Cũng không biết nữa, tôi chỉ là cảm thấy vui vẻ thôi.”
Tô Mạn nói: “Nhân viên chỉ đạo kỹ thuật Thôi hẳn là đã được học qua Mao Ốc Vị Thu Phong Sở Phá Ca rồi nhỉ, trong đó có một câu là “An đắc quảng hạ thiên vạn gian. Ðại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan”. Chúng ta nung gạch không phải là vì để mọi người đều có nhà ở sao, chắc là anh ấy vui vì chuyện này đó. Không chỉ anh ấy vui mà tôi cũng rất vui.” Giúp cho nhiều người có nhà ở như vậy, chuyện này sẽ được thưởng bao nhiêu điểm thánh mẫu chứ.
[Mao Ốc Vị Thu Phong Sở Phá Ca - Bài Ca Nhà Tranh Bị Gió Thu Phá – Đỗ Phủ.
Ước được nhà rộng muôn ngàn gian
Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan.]
Tô Đại Trụ hoàn toàn không hiểu ý em gái mình nói gì, nhưng anh ta biết em gái nói rất chính xác, thế là phối hợp gật đầu: “Em gái tôi nói không sai.”
Thôi Hướng Bắc: “…” Vị chủ nhiệm nhỏ kia mới nhận chức này có cảnh giới tư tưởng thật cao. Trong lòng anh không hiểu sao có chút cảm giác tự ti mặc cảm.
Lại không nhịn được đi ảo tưởng cảnh tượng đó. Những viên gạch anh nung dần dần lan rộng ra khắp các vùng quê, cho phép nông dân xây nhà mới, vào ở nhà mới... Những ngôi nhà thấp bé và dột nát dần dần biến mất. Thay vào đó là một ngôi nhà gạch rộng rãi và sáng sủa.
Hình như, đúng là hơi có cảm giác làm cho lòng sôi sục nhiệt huyết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận