Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 202 - Đưa đi xa hơn




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Từ sau khi nghe nói công xã Bắc Hà dùng thú săn để đổi lương thực cho dân chúng ăn, tâm trạng của bí thư Lâm vẫn luôn rất tốt.
Cho dù sự trợ giúp này đối với các đồng chí nông dân rốt cuộc lớn đến đâu, nhưng hành động này cũng là thật sự đặt dân chúng ở trong lòng. Nếu như trong lòng không có dân chúng, vậy nào có cán bộ nào bằng lòng làm ra những hoạt động vô cùng khó làm như vậy chứ?
Cho nên tối qua, bí thư Lâm hiếm khi uống thêm nửa chén rượu, sau khi uống xong, đến hôm nay còn nghĩ đến tìm bí thư Trình tới nói chuyện, xem chuyện này có khả năng mở rộng ở những công xã khác hay không?
Dù sao bên dưới huyện Nam Bình vẫn còn không ít các công xã khác. Nếu những công xã này đã không tích cực, vậy một người làm bí thư như ông ấy sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ.
Cho nên đợi khi bí thư Trình đi vào trong văn phòng của bí thư Lâm trong sự thấp thỏm, đã nhìn thấy nụ cười giống như gió xuân của ông ấy. Trái tim của bí thư Trình lập tức rơi tuột xuống bụng.
Bí thư Lâm cười bảo: “Đồng chí Trình Xuân Bình, mời ngồi, ngồi xuống rồi nói.”
Trên mặt bí thư Trình cũng là nụ cười vô cùng thoải mái, ngồi đối diện với bí thư Lâm: “Bí thư Lâm, chuyện đó tôi cũng đang định báo cáo với ông, chỉ là hai ngày nay vừa mới làm, tình hình vẫn chưa thu xếp rõ ràng, lo rằng nói không rõ nên mới không qua.”
Bí thư Lâm đương nhiên biết suy nghĩ của những cán bộ bên dưới như bọn họ, chính là lo làm rồi, sẽ bị bên trên phê bình.
Ông ấy an ủi bảo: “Không sao, tôi cũng và vô tình biết được, trong lòng tò mò nên tìm ông nói chuyện thôi.”
Sau khi nói xong, trên mặt lại nghiêm túc hơn vài phần: “Đồng chí Xuân Bình, lương thực đổi được đều cho các đội sao?” Ngụ ý là, công xã các ông không ăn chặn giữa đường đấy chứ.
Chuyện này trước đây ông ấy cũng đã từng phát hiện được. Vật tư gì đó, ở công xã đều sẽ chặn một phần, ngược lại cũng không phải nói bản thân tham lam, người bên dưới cũng không có lá gan này, mà chỉ là vì quen giữ lại một phần để sau này dùng cứu trợ.
Nhưng bí thư Lâm cũng không đồng ý, vật tư phát xuống đều dựa theo số lượng. Bây giờ chặn một chút, vậy hiện tại dân chúng sẽ thiếu một phần.
Bí thư Trình lập tức gật đầu: “Phát rồi phát rồi, đều phát xuống hết rồi, hôm nay tôi đã cho đội qua lấy, chúng tôi phát xuống cũng vô cùng công bằng, dân chúng không nói được những lời khác.”
Nói xong, ông ta lấy ra một bản phương án và sổ ghi chép phân công từ trong bao công văn cũ kỹ của mình, bên trên có chữ ký của các đại đội.
Bí thư Lâm cầm qua xem, sau khi xem xong, vẻ mặt lại ôn hòa: “Như vậy thì tốt, dân chúng đều là thực sự được lợi.” Ông ấy lại nhìn bí thư Trình: “Đồng chí Xuân Bình, công xã các ông là làm việc thật.”
“Đều là vì muốn cho mọi người được ăn no bụng, nên chúng tôi mới có ý tưởng này.”
Đối với biểu hiện này của bí thư Trình, trong lòng bí thư Lâm lại càng hài lòng hơn, trước đây cứ cảm thấy phía bên công xã Bắc Hà rất biết làm việc, rất náo nhiệt. Nhưng đó đều là về phương diện tinh thần, bây giờ có thể cho dân chúng ăn một miếng cơm mới là chuyện thực tế nhất, cũng là điều khiến ông ấy hài lòng.
Ông ấy lại nói ra suy nghĩ của mình: “Ông nói xem, nếu như là toàn bộ huyện, vậy có thể mở rộng ra được không?”
Lời này cũng hỏi khó bí thư Trình.
Ông ta hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc mở rộng ra toàn huyện này, huyện lớn như vậy, có kém thế nào thì vẫn là huyện. Nếu như toàn bộ huyện đều đổi thú rừng, vậy thú rừng này của ông ta còn có thể đổi ra ngoài được sao?
Thời buổi hiện giờ, mọi người cũng không đến mức rất thích ăn thứ này, chỉ là muốn thử cái mới mẻ mà thôi. Chính vì số lượng ít, cho nên mới hiếm lạ. Nếu như số lượng nhiều rồi, người ta ăn một hai lần cũng sẽ không thích nữa, thà rằng đi mua thịt heo, thịt cừu còn hơn.
Ông ta do dự không lên tiếng, bí thư Lâm cũng đoán ra được suy nghĩ của ông ta: “Đồng chí Xuân Bình, chuyện này chúng ta có thể cố hết sức tìm ra cách tốt cho tất cả mọi người, cố hết khả năng giúp đỡ càng nhiều người hơn.”
Lời cũng đã nói đến mức này rồi, bí thư Trình còn có thể nói thế nào được nữa, cũng khiến ông ta thật sự không nói được thành lời. Ông ta cũng chưa từng cân nhắc đến vấn đề này. Lúc này kêu ông ta nói, ông ta cũng chỉ có thể nặn ra một câu: “Trong huyện chúng ta có quen biết người của tỉnh khác không? Hay là đưa đến nơi xa hơn được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận