Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 167 - Tay vươn quá dài




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lâm Tuyết Cúc vô cùng chướng mắt hành động của mẹ chồng mình. Có cái gì hay đâu, không phải chỉ là may quần áo thôi sao?
Cô ta cũng không thấy hiếm lạ!
Ngay khi nhà máy phục vụ tổng hợp ở công xã Bắc Hà đang nổi như cồn, thì phía bên hội phụ nữ huyện đột nhiên gọi điện tới. Là chủ nhiệm Tiết gọi điện qua hỏi chuyện về nhà máy phục vụ tổng hợp này, trách mắng hội phụ nữ công xã Bắc Hà làm bậy.
Chủ nhiệm Hách sau khi bị phê bình một trận như vậy, sắc mặt cũng không tốt.
“Chủ nhiệm Tiết, đây là chuyện của công xã Bắc Hà, là bí thư Trình quyết định, liên quan gì đến hội phụ nữ chúng tôi?”
Chủ nhiệm Tiết nói: “Đừng cho rằng tôi không biết, cái cô Tô Mạn ở hội phụ nữ các bà cũng nhúng tay vào không ít đâu. Chuyện này các bà có báo cáo với hội liên hiệp phụ nữ chưa? Có được phê chuẩn chưa? Còn nữa, các người sử dụng nông dân như công nhân, trong này có phải có hành vi bóc lột hay không, cũng đáng để cân nhắc đấy.”
Nghe được lời này của chủ nhiệm Tiết, chủ nhiệm Hách tức đến suýt chút nữa thì dập máy.
Cuối cùng chủ nhiệm Tiết nói: “Cho dù có thế nào, phía bên công xã các người cũng phải tới hội phụ nữ huyện giải thích cho rõ ràng, đặc biệt là cái cô Tô Mạn kia, chuyện cô ta gây ra cũng không nhỏ đâu.”
Chủ nhiệm Hách trực tiếp cúp máy.
Trở về văn phòng, bà ta nhìn một vòng, sau đó chỉ thẳng vào Vương Phương: “Đồng chí Vương Phương, tôi có lời phải nói với cô, chuyện công xã Bắc Hà thành lập nhà máy phục vụ tổng hợp, có phải cô đã báo cáo lên trên không?”
Gần đây Vương Phương vẫn luôn không có việc gì làm, thuộc vào người duy nhất ăn cơm miễn phí ở trong văn phòng. Trong lòng cô ta vẫn luôn không phục, cảm thấy chủ nhiệm Hách và Tô Mạn đều nhằm vào cô ta. Lúc này nghe được chủ nhiệm Hách nói đến chuyện này, cô ta đáp: “Chủ nhiệm Hách, chuyện này là tôi nói đấy, nhưng tôi cũng không tùy tiện nói. Toàn bộ công xã đều biết cả, tôi cảm thấy việc này cũng không có gì không thể nói.”
“Là không có gì không thể nói, nhưng đây là chuyện công, chuyện này chỉ có thể là tôi đi lên trên báo cáo. Còn cô tùy tiện nói vớ va vớ vẩn tính là cái gì?”
Vương Phương không phục đáp: “Tôi cũng không nói với người ngoài, tôi chỉ nói với dì cả của tôi thôi. Tôi thân với dì ấy như vậy, chuyện này cũng không cần thiết phải giấu.”
“Vậy cô nói với dì cả của cô thế nào, mà tại sao bà ta lại cảm thấy chuyện này toàn do một mình Tiểu Tô làm nhỉ? Hơn nữa nghe giọng điệu đó của bà ta, còn rất bất mãn với Tiểu Tô đấy. Cô Vương Phương, ngược lại cô nói cho thành thật, bình thường rốt cuộc cô bịa đặt thế nào hả?”
Trên mặt của Vương Phương hơi mất tự nhiên: “Chỉ là tán dóc vài câu mà thôi.”
Tô Mạn vốn định không quan tâm chuyện này, nhưng trong lời mà chủ nhiệm Hách vừa rồi có mang theo cả tên mình. Cô cảm thấy nếu như mình không đứng ra, lại trông có vẻ quá yếu đuối. Có thế nào cũng không thể để lãnh đạo xông xáo ở trước mặt, còn mình thì trốn ở phía sau được.
Cô đứng dậy, nghiêm túc nói: “Đồng chí Vương Phương, lời cô nói rất có vấn đề. Nếu như chủ nhiệm Tiết vì lời tán dóc của cô mà gọi điện qua đây trách hỏi chúng tôi, vậy chứng minh tác phong của bản thân bà ta không được nghiêm cẩn cho lắm. Sao có thể bởi vì vài ba câu tán dóc, nghe lời đồn thổi đã giải quyết việc công với chúng tôi rồi nhỉ? Nếu bà ta đã gọi điện thoại tới, có phải chứng minh, khi cô tán dóc với bà ta, là báo cáo công tác nghiêm túc hay không?”
Vương Phương: “…”
Chủ nhiệm Hách hừ một tiếng: “Nếu chủ nhiệm Tiết kêu chúng tôi đi vào huyện, vậy thì tôi đi một chuyến. Tôi còn muốn phản hồi lại với huyện một chút, một đồng chí làm việc không nghiêm túc, nên xử lý thế nào?”
Sắc mặt của Vương Phương lập tức thay đổi, cô ta siết quần áo của mình một cách khẩn trương, thầm nói mình còn có dì cả, không cần sợ những người này.
….
Trong chuyện này, chủ nhiệm Hách cũng không sợ chủ nhiệm Tiết. Đây vốn dĩ là chuyện của công xã, không thuộc quản lý của huyện. Cá nhân bà là chủ nhiệm văn phòng ở huyện quan tâm chuyện này, không phải là nhúng tay lung tung hay sao?
Hơn nữa còn là nghe từ cháu ruột mình nói. Vậy một chủ nhiệm này như bà sắp xếp cho cháu ruột mình làm việc, hay là cài cắm tai mắt xuống bên dưới.
Chuyện này quá không đường hoàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận