Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 277 - Báo tin




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhìn thấy đông người, Tô Mạn đi tìm Thôi Hướng Bắc trước: “Chỉ đạo viên Thôi, có chuyện vui cần nói cho anh biết đây.”
Trải qua vài ngày điều chỉnh, Thôi Hướng Bắc nhìn thấy Tô Mạn, đã không còn vẻ bất an như ngày đó nữa, nhưng vẫn có hơi không được tự nhiên. Anh cố tình không nhìn Tô Mạn, mà là nhìn những công nhân nối nhau: “Chuyện gì?”
“Lò gạch này của chúng ta đã chính thức sáp nhập với xưởng nung gạch trong huyện, sau này chúng ta sẽ gọi là xưởng nung gạch số hai. Ngày mai chính thức treo biển, tôi đã được bổ nhiệm làm xưởng trưởng của xưởng nung gạch số hai, chỉ đạo viên Thôi, anh chính là chủ nhiệm sản xuất của xưởng nung gạch số hai đó.”
Những tin tức nối tiếp nhau này khiến Thôi Hướng Bắc không còn lòng dạ nào không được tự nhiên nữa, anh kinh ngạc nghĩ, một lò gạch này chỉ trong chớp mắt đã biến thành thành xưởng nung gạch số hai rồi, chủ nhiệm nhỏ này cũng trở thành xưởng trưởng nhỏ, một chỉ đạo viên như anh còn thành chủ nhiệm sản xuất…
Sự thay đổi này quá nhanh, khiến Thôi Hướng Bắc cảm thấy, từ khi làm việc ở bên cạnh chủ nhiệm nhỏ này, mỗi ngày đều liên tục có sự thay đổi, chốc lại đổi một cái. Cuộc sống này cũng quá… bản thân anh cũng không thể hình dung được, nhưng cứ cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Tô Mạn cười bảo: “Xưởng nung gạch có thể có được ngày hôm nay, cũng không thể thiếu công anh, chức chủ nhiệm sản xuất này giao lại cho anh là tôi yên tâm rồi.”
Một lần nữa được khẳng định, khiến trong lòng Thôi Hướng Bắc lại không nhịn được mà có hơi vui vẻ. Nghĩ đến lúc mới đầu, mình còn định sẽ cho bản thân sống dễ chịu một chút, sắp xếp công việc cho hai trí thức khác, giờ đây trong lòng anh lại có hơi chột dạ: “Thực ra tôi cũng không làm được bao nhiêu.”
“Chủ nhiệm Thôi cũng đừng tự coi nhẹ mình như thế, chuyện mà anh làm, mọi người đều nhìn thấy hết, tôi tin rằng dưới sự dẫn dắt của chủ nhiệm Thôi, xưởng nung gạch số hai nhất định có thể tiếp tục tiến lên, tiếp tục tỏa sáng rực rỡ.”
Thôi Hướng Bắc bị những lời này của Tô Mạn khích lệ đến trống ngực thình thịch.
Anh nhìn Tô Mạn đang tràn đầy niềm tin vào mình với vẻ nghiêm túc: “Tôi sẽ làm được.”
Tô Mạn nở nụ cười, ôi chao, cấp dưới như vậy thật tốt.
Sau khi nói chuyện ổn thỏa với lãnh đạo thứ hai ở trong nhà xưởng như Thôi Hướng Bắc, anh cho công nhân tập trung lại, Tô Mạn cầm loa phóng thanh, đứng trên ghế, tuyên bố: “Các đồng chí, nói cho mọi người một tin tốt. Sáng nay, chúng ta và xưởng nung gạch huyện Nam Bình đã chính thức làm xong thủ tục. Từ nay về sau, chúng ta sẽ thuộc vào phân xưởng của xưởng nung gạch huyện Nam Bình, chính thức đổi tên thành xưởng nung gạch số hai huyện Nam Bình. Từ nay về sau, mọi người chính là công nhân tạm thời của xưởng nung gạch số hai, giai đoạn sau biểu hiện tốt, sẽ được chọn làm công nhân chính thức.”
Tin tức này đối với Thôi Hướng Bắc mà nói chỉ có hơi ngạc nhiên, nhưng đối với những xã viên này mà nói, đây chính là bất ngờ to lớn.
Đối với bọn họ, sự chênh lệch giữa giai cấp công nhân và bọn họ vô cùng lớn, đó chính là người nhận tiền lương ở thành phố, ăn lương thực hàng hóa, là người mặc đồ lao động toàn diện, đi ra ngoài cũng có thể diện.
Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghĩ tới thân là người chân đất, mình cũng có thể trở thành công nhân. Hơn nữa còn là công nhân của xưởng nung gạch huyện Nam Bình. Đây đúng là thực là miếng bánh khổng lồ từ trời rớt xuống, đụng trúng người bọn họ.
Mọi người đều cảm thấy rất may mắn vì lúc đầu trong đội đã sắp xếp cho bọn họ qua đây. Công việc quả thực rất khổ cực, chỉ riêng thu dọn nhà máy thép đã rất vất vả rồi, sau đó mở lò gạch, lại luôn không ngừng bận rộn, mỗi ngày đều ngủ rất ít, có đôi khi mệt đến không muốn làm việc. Nếu không phải ngày nào chỉ đạo viên Thôi cũng nhìn, lại thêm bí thư Trình nói sau này có thể được làm công nhân thì bọn họ thật sự không thể chống đỡ được.
Nhưng lúc này lại không ai nói không vui. Chỉ cần có thể làm công nhân, bọn họ có vất vả đến đâu cũng cảm thấy đáng giá.
Mọi người đều bàn luận sôi nổi và kích động, còn có người hỏi Tô Mạn có phải thật hay không. Tô Mạn xác nhận với bọn họ là thật, thủ tục đã làm xong, biển xưởng cũng cầm về luôn rồi. Chín giờ sáng mai sẽ treo lên.
“Tôi biết đợt này đã vất vả cho mọi người rồi, trong xưởng có thể có được ngày hôm nay, không thể tách khỏi sự nỗ lực của mọi người. Bây giờ được gia nhập vào xưởng nung gạch huyện Nam Bình. Sau này, mọi người cũng không cần vất vả như vậy nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận