Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 286 - Giác ngộ tư tưởng 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng lại không dám chủ động tìm tới, chỉ đợi phía bên nhà họ Lâm mở miệng, nhà họ Tống bọn họ thân là thông gia, cũng tiện mở lời hơn.
Kết quả từ lúc Lâm Tuyết Cúc và Tô Đại Trụ đi tới đại đội Sơn Tiền về đã được vài ngày, cũng không có động tĩnh gì. Phía bên nhà họ Tống cũng buồn bực.
Sao lại không có động tĩnh?
Chị dâu thứ hai của Tống Ngọc Hoa tìm cơ hội đi tìm Lâm Tuyết Cúc nghe ngóng: “Nghe nói Đại Trụ làm công nhân rồi, sao không sắp xếp cho các anh em nhà mẹ cô đi?”
“Trương Hà Hoa, tư tưởng này của cô không thể chấp nhận được, cô muốn tiếp nhận giáo dục chứ gì. Đi đi đi, tới phía bên văn phòng đại đội chúng ta rồi từ từ nói chuyện.”
Chị hai của Tống Ngọc Hoa: “…”

Giữa tháng tư, trong huyện gửi công văn xuống giải tán nhà ăn đại đội, chỉ mở vào thời điểm nông nhàn. Bình thường các hộ gia đình sẽ tự mình giải quyết vấn đề ấm no, có thể phân công đất phần trăm để người nông dân tự trồng rau.
Sau khi nhìn thấy văn kiện, bí thư Trình lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp, nhằm vào thảo luận việc sắp xếp sau khi nhà ăn giải thể.
Nghe được tin tức này, trong lòng các cán bộ cảm thấy rất hoang mang, chuyện quá đột nhiên rồi, nói giải thể là giải thể, những xã viên đó có thể thích ứng với loại cuộc sống này được hay không?
Nhưng văn kiện đã xuống đến nơi rồi, đương nhiên vẫn phải làm theo.
Cũng may có đất phần trăm, sau này các hộ gia đình có thể trồng chút rau và lương thực để trợ cấp khẩu phần lương thực cho nhà mình. Nếu như chịu khó một chút, chắc chắn có thể ăn ngon hơn ở nhà ăn.
Trong cuộc họp nhất thời cũng không nói ra được ý kiến gì tốt, mà chỉ sắp xếp một vài công việc sau khi giải thể nhà ăn, chịu trách nhiệm kêu các đại đội kiểm kê lương thực cho tốt, sau này sẽ dựa theo công điểm phát cho mỗi một xã viên, chia lương thực đến tay bọn họ, để bản thân các xã viên bắt đầu nấu cơm ăn ở nhà.
Ngoài ra bây giờ vẫn chưa đến tháng năm, xem xem có thể lấy được ít rau từ bên trạm phát triển kỹ thuật nông nghiệp về trồng, chia cho các xã viên này, để bọn họ nhanh chóng khai khẩn đất phần trăm, gieo trồng chút rau dưa hay không.
Sau khi cuộc họp kết thúc, bí thư Trình kêu các thông tín viên khác đi thông báo cho các đại đội qua họp.
Đợi ông ta về văn phòng, lại kêu trợ lý là cán sự tiểu Vương tìm Tô Mạn qua.
Tô Mạn cũng tham gia vào cuộc họp, nhưng cô cũng không hề lên tiếng. Dù sao bây giờ cô cũng đang quản lý phía bên xưởng phục vụ tổng hợp và xưởng nung gạch. Những chuyện khác cô vẫn chưa hiểu rõ, nên không tiện phát biểu trước mặt mọi người.
Đợi khi cô đến văn phòng, bí thư Trình đang nhíu mày hút thuốc, thấy cô tới, ông ta nói: “Tiểu Tô tới rồi à, ngồi đi cháu.” Sau đó dụi tắt đầu lọc.
“Tiểu Tô này, chuyện mà lúc trước cháu lo lắng, thật sự đã thành hiện thực rồi.”
Ông ta nhớ đợt trước khi trở về từ chỗ bí thư Lâm, ngồi trên xe kéo với Tiểu Tô, cô có nhắc đến vấn đề này.
Ai ngờ nhanh như vậy đã xảy ra chuyện này rồi chứ. Đây cũng là lý do tại sao sau khi kết thúc cuộc họp, ông ta đã muốn tìm Tô Mạn nói chuyện. Dù sao chuyện này trước đây bọn họ cũng từng nói qua.
“Bây giờ vừa mới giải thể nhà ăn, đoán chừng vấn đề cũng không lớn. cái khác không nói, chỉ riêng chuyện nấu cơm mà cháu nói trước đây đã không dễ làm rồi. Còn cả lương thực chia đến tay người dân, cũng không biết bọn họ có biết tiết kiệm mà ăn hay không. Nếu như không biết phân chia hợp lý, nửa năm đầu ăn hết rồi, vậy nửa năm sau sẽ phải đói bụng mất. Hai năm trước cũng có chuyện nơi khác ăn sạch hết lương thực, nửa năm sau đều gặm vỏ cây. Sau này vẫn là bên trên phát lương thực cứu tế mới cứu được. Nhưng tình hình ở huyện chúng ta cũng không gay go như vậy. Đoán chừng cũng không thể chia lương thực cứu tế về được.”
Thân là lãnh đạo công xã của một làng quê, lúc này bí thư Trình chỉ toàn nghĩ vấn đề người dân ăn cơm.
Tô Mạn nghĩ đến cảnh tượng nông thôn trong tương lai ăn không hết cơm, cảm thấy sự chênh lệch này quả thực như trời và đất. Nếu không phải cô bị hệ thống gửi đến thời đại này, chỉ từ riêng trong miệng của thế hệ trước biết về thời đại này, cũng thật sự không ngờ đến, thời đại này lại khổ cực đến vậy. Đừng nói là ăn cơm, chỉ là ăn chút cháo ngô loãng kèm với bắp ngô cũng không thể ăn no.

Bạn cần đăng nhập để bình luận