Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 626 - Ông hàng xóm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc đang chơi giữa chừng, thư ký tới đây, nhắc ông ta đợi lát nữa có người đến chào hỏi.
Chuyện này trưởng phòng Đổng biết, gật đầu, nói với ông hàng xóm: “Đợi lát nữa tôi có một cấp dưới cũ lại đây chúc tết, ông chờ tôi trong chốc lát, tôi nói với ông ta vài câu sẽ trở lại, chúng ta tiếp tục chơi.”
“Ông còn muốn gặp cấp dưới cũ hà, không phải bình thường ông không thích cấp dưới cũ đến nhất sao?”
Lên đến vị trí này của bọn họ, sẽ phải chú ý không thể thường xuyên gặp cấp dưới cũ.
“Là người dẫn dắt cách đây rất lâu, đã lâu không gặp, cũng là năm trước điều đến khu Hoa Châu, làm huyện trưởng ở Nam Bình, năm mới nên đến đây một lát.”
“Lãnh đạo của Nam Bình? Vậy nên gặp, tôi nghe nói bây giờ Nam Bình phát triển rất tốt. Một huyện nhỏ, có thể kiên quyết dám nghĩ dám làm như vậy, rất không tệ.”
Trưởng phòng Đổng nói: “Ông còn chú ý đến Nam Bình hả?”
“Nghe nói thôi, chờ lát nữa tôi cũng gặp. Ông cũng đừng giới thiệu tôi, coi như là một hàng xóm bình thường qua lại đi.”
Trưởng phòng Đổng nở nụ cười, hàng xóm của ông ta còn có người bình thường sao?

Lần đầu tiên Tô Mạn đến đại viện tỉnh ủy, hoàn cảnh không tốt như cô tưởng. Những đã tốt hơn đại viện huyện ủy rất nhiều, vào trong đại viện, cả người huyện trưởng Triệu bắt đầu bị vây trong trạng thái căng thẳng. Dựa theo cách nói của ông ta thì người ở trong này là lãnh đạo tỉnh. Phải thường xuyên giữ chú ý.
Nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, Tô Mạn rất hoài nghi đến lúc đó ông ta có thể phát huy thật tốt hay không.
Tới cửa nhà trưởng phòng Đổng, huyện trưởng Triệu thấp thỏm không yên gõ cửa.
Rất nhanh cửa đã mở ra, là thư ký của trưởng phòng Đổng mở cửa.
Tuy rằng là thư ký, nhưng cấp bậc cao hơn huyện trưởng Triệu, nhưng biểu hiện của thư ký này lại rất khiêm nhường, nói với huyện trưởng Triệu và Tô Mạn, bây giờ trưởng phòng Đổng đang đánh cờ với hàng xóm, bảo bọn họ ngồi trong phòng khách trước.
Tô Mạn vừa nghe vậy thì nghĩ, có thể làm hàng xóm với trưởng phòng Đổng, còn có thể cùng chơi cờ, vậy chắc chắn cấp bậc gần với trưởng phòng Đổng.
Cái này thật đúng là không khéo, cũng không biết tính cách vị này thế nào, lỡ như đến lúc đó vị này ngăn cản, hôm nay ai cũng rất khó hoàn thành được.
Huyện trưởng Triệu còn bị vây trong trạng thái khẩn trương, chưa kịp nghĩ nhiều như vậy.
Đợi cho đến khi trưởng phòng Đổng và vị hàng xóm đó đi ra, ông ta kích động suýt chút nữa nói không nên lời.
“Lãnh đạo, đã lâu không gặp, Tiểu Triệu cũng vẫn nhớ ngài đó.” Huyện trưởng Triệu kích động nói.
Trưởng phòng Đổng cười nói: “Tiểu Triệu, đã lâu không gặp, cậu vẫn giống như trước đây.”
Tô Mạn âm thầm quan sát hai người đi ra từ phòng sách, trưởng phòng Đổng đã một bó tuổi, thoạt nhìn đã hơn sáu mươi. Tóc bạc hết, người rất gầy. Nhìn từ bề ngoài, càng như một lão học giả.
Về phần vị hàng xóm kia thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều, cũng sức sống hơn rất nhiều. Trong mặt mày mang theo chút khí chất sắc bén.
Huyện trưởng Triệu nghe thấy lãnh đạo cũ vẫn hòa ái dễ gần giống như trước đây, cũng không khẩn trương như thế nữa, cười nói: “Trái tim tôi mười năm như một.”
“Được rồi, đã là huyện trưởng rồi, phải ổn trọng chút.”
Tô Mạn thầm nghĩ ông ta ở trong huyện rất ổn trọng, vô cùng có phong phạm cán bộ, cực kỳ có uy nghiêm.
Huyện trưởng Triệu lập tức biểu hiện ra vẻ mặt ổn trọng: “Bình thường tôi không như vậy đâu, nhưng nhìn thấy lãnh đạo cũ, rất kích động nên không nhịn xuống được. Tiểu Triệu tôi có thể có ngày hôm nay, cũng là may mắn lúc trước có sự dạy bảo của lãnh đạo cũ. Nếu không có lãnh đạo cũ giúp đỡ tôi học tập, để tôi bắt kịp tiến bộ, bây giờ tôi vẫn còn đang làm cán sự.”
“Đã là chuyện bao nhiêu năm, cậu còn nhớ rõ?” Trưởng phòng Đổng cười cười, tựa như hoàn toàn không đặt việc tốt mình làm trước kia ở trong lòng: “Đây đều là sự cố gắng của bản thân cậu, cậu có thể làm được thành tích này, chứng tỏ rằng năng lực của cậu chiếm được sự khẳng định của tổ chức, vậy thì làm việc thật tốt. Đừng để tâm tư ở trên việc khác, sau này cũng không cần qua bên này nữa, kiên định làm việc là được.”
Huyện trưởng Triệu nghe ra, lãnh đạo cũ không cho ông ta đến nữa.
Ông ta vội vàng nói: “Tôi cũng biết ngài không thích những thứ giả dối đó, thật ra lần này tôi cũng không phải cố ý tới chúc tết ngài, mà là đến chuyên khu bên đây xin hạng mục, nghĩ rằng đến tỉnh thành, trong lòng lập tức nhớ tới thăm ngài.”
Nghe là thuận đường, lúc này trưởng phòng Đổng mới hài lòng, trưởng phòng Đổng dẫn ông hàng xóm của mình ngồi xuống, cũng bảo huyện trưởng Triệu và Tô Mạn ngồi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận