Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 709 - Công nhân làm chủ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này xưởng trưởng Tôn cũng không còn tràn đầy sức lực như trước nữa, các kiểu hiện thực mà Tô Mạn nói, quả thực là nói vào lòng ông ta rồi. Điều mà từ trước đến nay ông ta vẫn luôn lo lắng, cũng chỉ là những chuyện như vậy.
Cho nên bây giờ ông ta cũng không có tâm tư để phát cáu nữa: “Chuyện này nội bộ chúng tôi vẫn cần phải bàn bạc thêm, đây là chuyện lớn.”
Tô Mạn nói: “Đây là chuyện đương nhiên, tôi đồng ý. Tôi cảm thấy cuộc họp này nên có đại diện công nhân tham gia. Dù sao đây cũng liên quan đến chuyện lớn của cả một xưởng.”
Nhắc đến đại diện công nhân, trong lòng xưởng trưởng Tôn bọn họ vẫn còn có chút tức giận. Nhưng chuyện như thế này đúng là phải tìm họ. Nếu không đến lúc đó đưa ra kết quả không làm công nhân hài lòng, họ lại nói các lãnh đạo trong xưởng âm thầm quyết định rồi.
Lúc Tô Mạn rời khỏi phòng họp, xưởng trưởng Tôn bảo thư kí của mình đi mời vài đại diện công nhân đến tham gia cuộc họp.
Những công nhân khác thấy Tô Mạn ra rồi, thì vội vàng vây lại. Bọn họ còn đẩy chủ nhiệm Thái đến, để ông ta hỏi tình hình giúp.
Chủ nhiệm Thái bất đắc dĩ phải đi lại: “Xưởng trưởng Tô, tình hình thế nào rồi?”
Tô Mạn cảm thấy chắc tám mươi phần trăm, nói: “Cứ đợi trước vậy, có những chuyện không thể cưỡng cầu được, thuận theo tự nhiên. Hơn nữa đối với chúng ta mà nói cũng không vấn đề gì, nếu như họ từ chối thì chúng ta tự xây dựng phân xưởng, dù sao thì đất của chúng ta cũng đã vẽ xong rồi. Mấy ngày trước cháu có đi xem rồi, đất rất rộng, đến lúc đó chúng ta tự xây nhà xưởng.”
Công nhân vừa nghe thấy tình hình này thì trong lòng không hăng hái nổi.
Cái này sao không được khả quan thế này, lúc trước xưởng trưởng Tô đã đồng ý thương lượng rồi.
Có người hỏi: “Xưởng trưởng Tô, cô suy nghĩ như thế nào?”
Tô Mạn nói: “Đương nhiên là tôi tôn trọng ý kiến của đồng chí công nhân rồi. Nói thật lòng, chấp nhận mọi người làm phân xưởng, phải làm thêm rất nhiều chuyện. Nhưng mà tôi sẵn lòng nỗ lực vì mọi người. Đương nhiên, nếu như lãnh đạo của mọi người có suy nghĩ riêng mình thì sẽ là một hướng khác.”
Các công nhân không đợi được nữa, vội vàng đến đứng chờ ngoài phòng họp. Muốn biết tin tức ngay khi cuộc họp kết thúc, đến lúc đó vây quanh lãnh đạo xưởng, hỏi họ nghĩ như thế nào.
Xưởng trưởng Tô người ta cũng vui lòng rồi, họ còn đang suy nghĩ gì vậy?
Ngược lại có vài công nhân lớn tuổi còn khuyên giúp, nói đừng đi thúc ép lãnh đạo xưởng, mọi người đều làm việc trong xưởng này nhiều năm như vậy rồi, nhất định là không nỡ.
Công nhân trẻ tuổi nói: “Sao lại không nỡ chứ, cũng không phải là không mở xưởng gia dụng nữa. Không phải vẫn là xưởng của chúng ta sao, chỉ đổi cái bảng hiệu. Chúng ta vẫn làm việc trong xưởng, vẫn sản xuất cho quốc gia.”
Có vài công nhân lớn tuổi cố chấp vẫn đang nổi cáu, nói họ quên gốc rễ. Ban đầu xây dựng xưởng, họ vinh dự biết bao nhiêu. Thân là công nhân đợt đầu tiên, đó là lúc mà họ quang vinh nhất.
Công nhân trẻ tuổi phản bác: “Sao lại quên gốc rồi, quê nhà chúng ta đâu phải ở tỉnh thành bên này, chẳng phải cũng chạy đến đây làm công nhân đấy sao? Con người đều thay đổi, xưởng sao lại không thể thay đổi?”
Mấy lãnh đạo trong xưởng cũng đang tranh luận vấn đề này với đại diện công nhân.
Lãnh đạo xưởng vẫn có chút không nỡ cái bảng hiệu này của xưởng gia dụng tỉnh thành, nhưng công nhân phải suy nghĩ nhiều hơn họ. Lãnh đạo xưởng không cần suy nghĩ vấn đề ăn uống, nhưng thân là công nhân bình thường, gia đình của nhiều người còn phải nuôi trẻ em, nuôi người già. Ai lại không muốn có đãi ngộ tốt hơn chứ. Chúng ta phải quan tâm đến cuộc sống trước, mới có thể nghĩ đến cái khác được.
Thật ra có vài lãnh đạo xưởng đã mềm lòng rồi, tràng phân tích lúc nãy của Tô Mạn, họ cũng nghe và để tâm rồi.
Nói về mặt lợi hại, gia nhập Nam Bình quả thực là có rất nhiều lợi ích. Chỉ riêng bảng hiệu Nam Bình này đã có địa vị rất quan trọng trong lòng của người dân rồi.
Nếu như xưởng gia dụng gia nhập vào Nam Bình, dưới sự dẫn dắt của Nam Bình, phát đạt là điều tất nhiên.
Với tư cách là một lãnh đạo xưởng, ai lại không muốn xưởng của mình có thể phát đạt thịnh vượng chứ.
“Xưởng trưởng Tôn, ông đưa ra chủ ý đi?”
Lúc này lòng xưởng trưởng Tôn nặng trĩu, không đưa ra được chủ ý gì, hơn nữa ông ta cũng không muốn đưa ra cái quyết định này: “Bỏ phiếu đi, công nhân toàn xưởng bỏ phiếu.”

Sau khi Tô Mạn nghe thấy xưởng gia dụng tỉnh thành bên này đề nghị bỏ phiếu thì cô biết là các lãnh đạo xưởng này đã mềm lòng rồi. Chỉ có điều họ không muốn đích thân đưa ra quyết định này, nên giao quyền quyết định cho công nhân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận