Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 710 - Chờ đợi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cho dù như vậy, Tô Mạn cũng chưa buông lỏng được, chuyện vẫn chưa đến giây phút cuối cùng, ai cũng không biết được sẽ có kết quả gì.
Vì thế Tô Mạn để ông Thái đi kéo phiếu.
“Nói với họ, đầu năm sau xưởng gia dụng Nam Bình vẫn phải tuyển dụng công nhân với quy mô lớn, ít nhất là năm trăm người. Công nhân viên, thành viên gia đình của xưởng gia dụng Nam Bình có thể vào trường nghề mộc, tham gia tuyển dụng công nhân.”
Bây giờ có Tô Mạn, chủ nhiệm Thái như tìm thấy người đáng tin cậy rồi vậy, cũng không gấp gáp, ngược lại còn rất mong chờ. Chuyện này nếu như thật sự thành công rồi, bản thân ông ta cũng xem như góp một phần sức lực rất lớn cho xưởng, một công lớn. Sau khi nghe Tô Mạn sắp xếp nhiệm vụ, chủ nhiệm Thái âm thầm lao vào vòng tay của công nhân xưởng gia dụng tỉnh thành.
Còn về bản thân Tô Mạn thì lái xe đi tìm huyện trưởng Triệu và bí thư Cao. Cô vẫn còn muốn tìm hiểu tình hình trong tỉnh.
Bí thư Cao và huyện trưởng Triệu đã đi theo bí thư Hải đến tỉnh bên này rồi, nhưng mà hai người đều không vào văn phòng, đều đứng đợi ở ngoài, chỉ có bí thư Hải bàn bạc trong đó.
Hai người vì muốn chuyện này thành công mà xem như là không cần sĩ diện gì nữa cả, nói những lời tốt đẹp trong phòng của bí thư Hải, suýt nữa còn ôm đùi bí thư Hải rồi, như vậy mới làm cho bí thư Hải quyết định ra mặt giúp chuyện này.
Bí thư Hải đang ngồi uống trà trong văn phòng của phó tỉnh trưởng Cố.
Cố Thành nhìn nhìn thời gian: “Xưởng bên kia sắp tan làm, có lẽ đồng chí Tô Mạn cũng sắp đến rồi.”
Bí thư Hải nói: “Nhất định phải để họ đợi. Nam Bình này giày vò rất được, cũng rất biết sai khiến người khác. Hôm nay ông không thấy thôi, hai vị đồng chí già suýt nữa khóc chảy nước mũi luôn.”
Cố Thành cười nói: “Có thể vì công việc, làm như vậy cũng không tồi.”
Bí thư Hải nói: “Tôi thấy họ chính là sợ không hoàn thành được nhiệm vụ, quay về không có cách nào nói rõ với cấp trên đấy. Đồng chí Tô Mạn bên kia, tôi đã gọi điện thoại qua xưởng bên kia rồi, tình hình rất thuận lợi đấy. Một người tham dự vào cuộc họp lãnh đạo của cả xưởng gia dụng, thế mà thuyết phục được người ta rồi, muốn tổ chức bỏ phiếu. Bây giờ chỉ đợi công nhân tan làm thì sẽ bắt đầu bỏ phiếu đấy.”
Cố Thành nghe xong thì lại thở dài: “Xưởng gia dụng tỉnh thành đi đến bước này, cũng không còn cách nào. Không phải họ làm không tốt, mà là có người làm tốt hơn họ. Điều này cho chúng ta một lời cảnh cáo, bất kể là xưởng nào cũng phải nỗ lực phát triển, hôm nay vẫn là sự cạnh tranh trong nội bộ Hồ Giang chúng ta, tương lai nếu như gặp phải sự cạnh tranh giữa các đơn vị ngoài tỉnh với nhau, thế mới là tổn thất của Hồ Giang.”
Đề cập đến chuyện của Hồ Giang, bí thư Hải không có lập trường để lên tiếng nữa, bây giờ ông ta vẫn chỉ là một bí thư của chuyên khu thôi.
Tô Mạn lái xe đến chuyên khu Hoa Châu, không tìm thấy người, biết là đến chính quyền tỉnh rồi, cô lại lái xe đến bên này. Dự án quê hương đồ gia dụng Nam Bình cũng có chút danh tiếng ở chính quyền tỉnh, Tô Mạn trình ra thẻ công tác, rồi vào được bên trong đó. Quả nhiên từ bên ngoài cô nhìn thấy huyện trưởng Triệu với bí thư Cao rồi. Hai người đang thấp tha thấp thỏm chờ đợi tin tức.
Nhìn thấy Tô Mạn đến rồi, họ lập tức đi lại: “Tiểu Tô, sao cháu lại đến rồi, xong việc rồi sao?”
“Cũng kha khá rồi, đến tối công nhân sẽ bỏ phiếu.”
Mắt huyện trưởng Triệu lập tức sáng lên: “Chuyện này chính là do công nhân làm ầm lên, để công nhân bỏ phiếu, thế thì không phải là đồng ý rồi sao? Tốt quá rồi.”
Bí thư Cao cũng cười tươi hớn hở. Sau này đi ra thì họ cũng rất có thể diện đấy.
Tô Mạn hỏi: “Bên các chú làm như thế nào rồi?”
Hai người đờ mặt ra, sau đó chỉ chỉ cửa văn phòng: “Đợi tin tức.”
Huyện trưởng Triệu nói: “Bọn chú cố gắng hết sức rồi. Bí thư Hải nói chúng ta nhiều chuyện, chuyện gì cũng tìm đến họ, không muốn giúp đỡ. Bọn chú phải dây dưa rất lâu mới dẫn bọn chú đến đây đấy.” Quá trình mất mặt quá rồi, xấu hổ không muốn nói nữa.
Bí thư Cao trầm mặc.
Tô Mạn hỏi: “Đợi bao lâu rồi?”
Huyện trưởng Triệu nhìn đồng hồ: “Một tiếng rồi?”
“Hơn, một tiếng rưỡi rồi.” Bí thư Cao nói.
Tô Mạn: “……” Rõ ràng là lãnh đạo cố ý đây. Hai người này rốt cuộc đã nói như thế nào với lãnh đạo mà để lãnh đạo có ý kiến với họ rồi. Ba người đang nói chuyện, thư ký của phó tỉnh trưởng Cố đi đến bảo Tô Mạn đến văn phòng.
Bí thư Cao và huyện trưởng Triệu hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Sao họ biết cháu sẽ đến đây?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận