Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 140 - Tặng quà




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đợi khi Tô Mạn trở về phòng nghỉ ngơi, Tống Ngọc Hoa còn cầm ba lô nhỏ mà mình đã may xong cho cô qua phòng.
Trước đó cô ta có được một khúc vải, may cho con gái mấy bộ quần áo, còn thừa lại một chút vải, cô ta làm một túi đeo chéo cho Tô Mạn.
Tô Mạn còn đang định đi ngủ sớm một chút, nhìn thấy Tống Ngọc Hoa tặng mình cái túi, mới hỏi: “Sao chị không tự may quần áo cho mình?”
Xấp vải này là vải của thời đại này mua từ trong không gian, cũng không thể tính là vô cùng tốt, chỉ là loại vải rất bình thường. Bản thân Tô Mạn không coi trọng, nhưng đối với người nông thôn ở thời đại này mà nói, lại rất khó có được.
Tống Ngọc Hoa đáp: “Em gái, chị dâu có thể trải qua được cuộc sống này, đều là nhờ cả vào em. Trong lòng chị biết ơn em.” Nhà mẹ đẻ của cô ta và cô ta không tính là thân thiết. Trong nhà đông trẻ con, nên cũng không coi trọng cô ta, biết rõ tính cách của Tô Nhị Trụ nóng nảy, nhưng vẫn gả cô ta qua đây. Sau khi gả đến nhà chồng, cô ta thật sự đã chịu không ít gian khổ. Nhưng từ sau khi em gái bằng lòng giúp đỡ cô ta, cuộc sống này của cô ta càng ngày càng có thêm hy vọng.
“…” Tô Mạn lặng lẽ nhìn balo, duỗi tay nhận lấy, trên gương mặt lại bình tĩnh, bảo: “Chị dâu, em không giúp chị, là chị tự giúp chính mình đấy thôi. Nếu như bản thân chị cứ vòng tới vòng lui, không bằng lòng thay đổi, vậy không người nào có thể giúp được chị, cho nên chị không cần cảm ơn em đâu.”
“Chị biết, em nói năng chua ngoa nhưng lòng dạ lại mềm nhũn.” Tống Ngọc Hoa cười nói một câu, rồi quay người rời đi.
Sao lại xuất hiện hiểu lầm thế này? Tô Mạn cạn lời.
789 thì lại thấy cảm động: “Ký chủ, thật cảm động, tôi có thể cảm giác được tính thiện chí trên người cô ta. Tiến độ hai mươi phần trăm của nhà các cô, chắc chắn là vì cô ta đấy. Cô ta thật lòng thay đổi rồi, cô ta là một người phụ nữ lương thiện.”
Tô Mạn gật đầu: “Cho nên khi chị ấy bị bắt nạt, cũng không biết phản kháng.”
789: “…”
Trong căn phòng đối diện, Lâm Tuyết Cúc vẫn luôn ghé bên cửa sổ quan sát, nhìn thấy Tống Ngọc Hoa trở về từ phía bên Tô Mạn rồi tiến vào phòng, cô ta mới lén lút quay lại nói với chồng mình: “Cái đứa đầu gỗ như Tống Ngọc Hoa cũng trở nên thông minh rồi, còn biết lấy lòng em gái, tặng đồ cho nó! Loại chuyện này đến ngay cả em còn không làm ra được, vậy mà cô ta lại có mặt mũi đi làm!”
Tô Đại Trụ đang nằm trên giường gãi chân, thầm nghĩ không phải vì em chẳng thể tặng được gì hay sao? Nhưng ngoài miệng đương nhiên không dám nói như vậy, chỉ khuyên: “Vợ thằng hai tặng đồ cho đứa út, cái này có gì kỳ quái đâu?”
“Ngay cả mẹ mà nó còn không tặng, lại đi tặng cho em út, còn không phải vì chuyện chọn người lần này hay sao?” Lâm Tuyết Cúc phát hiện ra vũng nước ở nhà mẹ chồng mình càng ngày càng sâu: “Thật không ngờ, bình thường không ho he gì, mà lại nhiều tâm cơ như vậy. Trước kia em đều bị nó lừa rồi.”
Tô Đại Trụ cảm thấy khó có thể hiểu được trong đầu phụ nữ nghĩ gì, không có việc gì lại nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Lâm Tuyết Cúc càng nghĩ càng cảm thấy có cảm giác nguy hiểm.
Bây giờ mẹ chồng là diễn viên của công xã, qua vài ngày nữa còn phải đi luyện tập sớm cho chương trình tết Nguyên Đán. Tô Thu Nguyệt thì đang đi học, em út thì hoàn toàn khỏi cần phải nói, đều làm cán bộ cả rồi, ngay cả vợ thằng hai vô dụng nhất cũng đã sắp ra mặt.
Cô ta cũng không thể nhàn rỗi được: “Đại Trụ, vụ xây dựng cơ sở đất nông nghiệp năm nay, em muốn đi.”
Xây dựng cơ sở đất nông nghiệp chính là xây dựng cánh đồng vào thời gian nông nhàn. Được tính là công tác khai hoang loại hình lớn. Công việc này khá vất vả, bình thường để không làm chậm trễ công việc, đều sẽ được làm trước khi ngày đông đổ tuyết lớn. Tuy rằng công điểm cao hơn bình thường, nhưng làm việc quả thực rất khổ cực. Bình thường phụ nữ đều không bằng lòng đi. Trước đây ở nhà họ Tô đều là ba anh em luân phiên nhau đi, mỗi lần đi đều có biểu hiện không tốt.
Tô Đại Trụ nghe lời nói của Lâm Tuyết Cúc, đôi mắt trừng to nhìn cô ta: “Tuyết Cúc, em làm sao thế?” Đi xây dựng cơ sở đất nông nghiệp sao? Không bị bệnh đấy chứ.
Lâm Tuyết Cúc cắn răng đáp: “Đương nhiên em phải làm chiến sĩ thi đua rồi, em phải làm phần tử tích cực, phải biểu hiện cho tốt. Tô Đại Trụ, anh cũng phải đi, anh phải thể hiện tốt vào cho em. Nếu như anh không đi, em cho anh biết tay.” Nói rồi còn bấu thật mạnh vào người chồng mình, trút toàn bộ cục tức lên người Tô Đại Trụ.
Ngày hôm sau, Tô Mạn đeo balo mới đi làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận