Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 236 - Một năm trôi qua




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Một năm này nhà họ Tô thay đổi rất lớn. Lâm Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn đều cảm thấy năm nay nên trải qua thật tốt. Sau khi ăn hết thịt kho tàu, mỗi người trong nhà uống một chén đường đỏ nóng hầm hập.
Sau đó vây quanh chậu than vừa ăn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm.
Tô Đại Trụ nói: “Thời gian này sống thật tốt.”
Lý Xuân Hoa nói: “Không có liên quan một xu nào với các con.”
“…”
Tô Nhị Trụ cũng không dám nhắc tới cái khác, dứt khoát tán dóc: “Nếu nói sống tốt, vẫn là người trong huyện sống sung sướng, nghe nói bọn họ ăn tết đều ăn sủi cảo thịt lợn vỏ bánh trắng to lớn. Thanh niên trí thức Thôi đó xin nghỉ sớm tới nhà họ hàng trong huyện hưởng phúc kìa, mùa đông này ăn uống tiệc tùng, sống sung sướng bao nhiêu.” Đương nhiên, anh ta nói lời này là bởi vì cũng không biết Thôi Hướng Bắc sống sung sướng lúc này đang làm ổ ở trong trang trại nuôi lợn. Vì để mình có chỗ ở và thức ăn, còn cùng làm việc với công nhân người ta.
Ngay lúc đó Lý Xuân Hoa gõ đầu anh ta một cái: “Con ghét bỏ mẹ và cha con không tìm một họ hàng trong huyện cho con hả?”
Tô Nhị Trụ bị đánh cũng không dám hé răng.
Ngược lại Tô Mạn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới ngày đó đồng chí thanh niên trí thức này vào trong huyện lại chưa trở về.
Cô lại cho rằng đoán chừng là họ hàng rất thân, nếu không lấy tính tình sĩ diện tới chết của Thôi Hướng Bắc, cũng sẽ không ở lâu như vậy.
….
Vào tháng giêng, trong công xã nhân ngày lễ còn chưa qua, lại tổ chức biểu diễn một lần, để mọi người tưng bừng náo nhiệt một hồi.
Sau khi cảnh náo nhiệt chấm dứt, gieo trồng vào mùa xuân lại bắt đầu.
Các nam nữ xã viên đều cầm nông cụ đi xới đất, đi thoát nước, đào kênh rạch. Chuẩn bị năm nay trồng mùa vụ thật tốt đẹp, hy vọng năm nay có thể có một mùa gặt hái được mùa.
Tô Mạn nhìn thấy lịch năm 61, trong lòng cũng thoải mái một ít.
Năm nay còn phải gian nan một năm nữa, nhưng trải qua nửa năm thì được rồi. Sáu tháng cuối năm bắt đầu sẽ có thu hoạch, năm tới cuộc sống sẽ tốt lên.
Tuy rằng cô cảm thấy mình không phải người thiện tâm gì, nhưng hoàn cảnh này rất gian khổ, cũng làm cô có hơi hạn chế.
Bởi vì phải gieo trồng vào mùa xuân, cho nên rất nhiều công việc trong xưởng không còn nhanh như mùa đông nữa.
Mùa đông không cần làm việc, ban ngày các đồng chí nữ cũng có thể làm việc, bây giờ cũng chỉ có thể sau khi tan tầm nhân lúc trời chưa tối làm vài công việc.
Nhưng thật ra công việc đồ tre trúc sẽ không bị ảnh hưởng gì, dù sao cái này không cần tỉ mỉ cẩn thận như thêu thùa may vá. Buổi tối làm cũng không vướng bận.
Nhưng hai việc này mang đến thủ công mỹ nghệ, Tô Mạn vẫn không quá hài lòng.
Trong lòng cô cân nhắc tới nung lò gạch. Công việc của thợ mộc khác cũng triển khai rộng rãi. Đây đều là những kế hoạch cô đã vạch ra trên bản kế hoạch trước, chẳng qua mùa đông năm ngoái không dễ đào đất, cũng không tiện đốn củi, thế cho nên vẫn không đề cập kế hoạch này. Ngược lại bây giờ đầu xuân thuận tiện khởi công.
Ngay từ đầu lò gạch cần không nhiều người lắm. Một người trong mỗi đội, cũng có thể tập họp hơn mười người, sẽ không ảnh hưởng công việc. Hiện giờ đất đông cứng cũng tan ra, vừa lúc có thể đào lấy bùn đất.
Thợ mộc bên kia cũng rút ra mười người đến, bắt đầu làm công việc thợ mộc. Trước tiên cho hai nhóm người này làm, sau đó chờ ngày mùa kết thúc, lại tuyển một vài công nhân tạm thời lại đây gia tăng sản lượng.
Cô tốn chút thời gian, làm xong những kế hoạch này. Rồi đi tìm bí thư Trình thương lượng.
Sau khi bí thư Trình xem xong, lo lắng nói: “Lò gạch này lúc trước bọn chú cũng từng xây rồi, nhưng chất lượng ngói nung ra không tốt. Trong huyện xây nhà máy không cần loại này của chúng ta, dân quê cũng mua không nổi. Cái này không dễ kiếm đâu.”
Tô Mạn cười nói: “Cho nên trong kế hoạch, chúng ta cần tìm người đi học tập kỹ thuật này, rồi trở về tiến hành chỉ đạo kỹ thuật. Chúng ta là đơn vị phía dưới công xã, nếu muốn đi học tập, bên trên hẳn cũng rất ủng hộ. Dù sao chúng ta đều là vì để cuộc sống của dân chúng tốt hơn. Cái này của chúng ta gọi là đưa vào kỹ thuật tiên tiến.”
Bí thư Trình nghĩ một lúc, cảm thấy cái này vẫn có thể thực hiện. Lại nhìn về vấn đề của thợ mộc bên này.
“Chúng ta cũng tạo vật dụng trong nhà để bán hả?”
Tô Mạn nói: “Cái này, nói kiếm tiền nhưng thật ra không nhất định, cháu chỉ muốn làm vài vật dụng trong nhà đi đổi vật tư. Lần trước cháu vào trong huyện mấy lần, cũng nghe người trong huyện nói, bảo rằng đồ dùng trong nhà không dễ mua, nhiều người trong gia đình kết hôn, đều không mua nổi một cái tủ quần áo lớn. Chú ngẫm lại đi, nhiều công nhân như vậy… Cháu đã thử nghĩ xem con đường này có đi thông thuận hay không. Dù sao con đường này đều là chúng ta đi từng bước một đi tới. Chú cảm thấy cái này được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận