Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 690 - Sản xuất thay




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Huyện trưởng Triệu hiếu kỳ nói: “Cái này có liên quan gì tới chú?”
“Chú đây không phải có thể báo cáo với lãnh đạo chuyên khu sao, nói đây là sắp xếp của chú. Vậy không phải lãnh đạo chuyên khu và lãnh đạo tỉnh còn phải khen chú một câu trọng tình trọng nghĩa sao?”
Huyện trưởng Triệu: “…”
“Quan trọng nhất đều là, khiến lãnh đạo tỉnh nhìn thấy, Nam Bình chúng ta giàu có, không chỉ kéo Nam Bình, cũng có thể kéo cả đơn vị anh em. Cứ như vậy, sau này bọn họ giúp đỡ chúng ta lại càng nhiều. Nếu có thể cho chúng ta một nơi để làm kho hàng ở tỉnh thành bên kia thì càng tốt. Bây giờ trong xưởng chúng ta phát triển, nhất định phải có kho hàng lớn ở tỉnh thành, mới có thể bảo đảm xuất hàng hóa như thường. Khoảng đất không cần quá tốt, đủ lớn là được.”
Huyện trưởng Triệu khụ chậc một tiếng, gật đầu nói: “Ừ, có lý, cái khác ngược lại không sao cả, điều quan trọng là kho hàng này cần phải xây. Như vậy đi, đến lúc đó chú sẽ báo với chuyên khu một chút. Tiểu Tô à, thế đơn cho xưởng gia dụng tỉnh thành lớn không?”
“Đương nhiên lớn rồi, tây bộ bên đó cũng cho bọn họ. Bây giờ trong xưởng chúng ta không thiếu nhất chính là đơn hàng. Đều xếp tới năm sau.”
Huyện trưởng Triệu cảm thấy vô cùng có mặt mũi.
Chờ Tô Mạn đi rồi, ông ta lập tức gọi điện thoại cho chuyên khu bên kia, đương nhiên, ông ta vẫn có chút lương tâm, không một mình độc chiếm lợi ích, mà chia đều cùng Tô Mạn, nói là hai người cùng nhau bàn bạc, cảm thấy nên kéo các đơn vị anh em. Dù sao cũng không thể mình ăn thịt, ngay cả canh cũng không cho người ta uống.”
Quả nhiên, bí thư Hải rất vui mừng. Dù sao đơn vị trong khu vực mình quản lý phát triển tốt như vậy, hạng mục này coi như thành công một nửa, bây giờ còn có thể kéo các đơn vị anh em trong tỉnh. Những người làm lãnh đạo như bọn họ cũng cảm thấy trên mặt vẻ vang, cảm thấy tự hào.
“Các ông có tấm lòng này cũng rất tốt. Chúng ta cùng giàu có, chính là không phân biệt chia anh tôi, có thể giúp sẽ giúp.”
Huyện trưởng Triệu nói: “Đúng, ông nói rất đúng. Đúng rồi bí thư Hải, vậy chuyện kho hàng…”
“Chuyên khu bên đây sẽ xin một miếng đất cho mọi người. Mảnh đất sẽ không quá tốt. Dù sao đất tốt đều bị chiếm.”
Huyện trưởng Triệu cười dài nói: “Không có việc gì, Tiểu Tô nói, khoảng đất không quan trọng, đủ lớn là được. Cô ấy là người trong nghề, cô ấy nói như vậy thì không sai đâu.”
Có việc trợ giúp đơn vị anh em phía trước, chuyện xin đất, hiển nhiên cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Trong tỉnh cảm thấy quê hương đồ gia dụng Nam Bình quả nhiên có hiệu quả, không chỉ kéo cả huyện cùng nông thôn Nam Bình, bây giờ còn có thể kéo các đơn vị anh em của tỉnh thành. Đáng khen ngợi và cổ vũ. Mà chính quyền tỉnh của tỉnh thành bên này cũng không thể không đồng ý chuyện này. Dù sao xưởng gia dụng tỉnh thành thuộc đơn vị quản lý trong thành phố bọn họ. Bây giờ người ta biểu hiện thân thiện như vậy, mình bên đây keo kiệt, lãnh đạo trong tỉnh chỉ sợ cũng sẽ có ý kiến. Cảm thấy bọn họ không hợp tình hợp lý.
Vì thế dưới sự đồng ý của chính quyền tỉnh và chính quyền thành phố, Tô Mạn bên đây rất nhanh đã nhận được một miếng đất ở tỉnh thành.
Sau khi cầm được miếng đất, Tô Mạn còn cố ý đem tin tức tốt này nói cho xưởng trưởng Tôn.
Xưởng trưởng Tôn: “… Nhanh như vậy các cô đã xây phân xưởng?”
“Không có, cứ cầm đất trước đã. Chờ Nam Bình bên đây lại phát triển một hồi rồi nói sau.”
Cả người xưởng trưởng Tôn đều khẩn trương lên, đất cũng cầm rồi, vậy còn không phải chuyện sớm muộn sao?
Lúc này, trong phân xưởng của xưởng gia dụng tỉnh thành, các công nhân còn chưa bắt đầu làm việc, đang nghỉ ngơi. Mọi người nhàn rỗi không có việc gì làm thì thích nghe chủ nhiệm kiểm tra chất lượng tới từ Nam Bình kể chuyện Nam Bình.
Ngay từ đầu bọn họ có chút xem thường người tới từ huyện nhỏ này. Nhưng thấy người ta mang giày da trên chân, trên tay đeo đồng hồ, ăn cơm ở căn tin, cũng ăn nhiều hơn người khác thì không có ai dám xem thường nữa.
Có người còn nói chủ nhiệm Thái, ăn như vậy, cuối tháng đủ ăn không? Tiền lương của một chủ nhiệm, có thể có bao nhiêu, bốn mươi hay là năm mươi? Đừng thấy không ít, còn phải nuôi gia đình sống qua ngày.
Chủ nhiệm Thái nói: “Cả nhà chúng tôi đều là công nhân, không cần tôi nuôi. Con của tôi là công nhân vững chắc trong xưởng, vợ tôi làm công nhân lâm thời trong căn tin chúng tôi. Vợ của con tôi làm ở nhà trẻ trong xưởng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận