Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 442 - Đơn hàng lớn




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chờ bọn họ đi rồi, Tô Mạn nói với Tưởng Hiểu Lượng: “Người đã ở lại, có thể đàm phán được bao nhiêu phải dựa vào bộ phận tiêu thụ của các anh rồi.”
Tưởng Hiểu Lượng kích động gật đầu, lúc này anh ta ngập tràn sức chiến đấu, người đã vào cửa, phía trước còn diễn lâu như thế, nếu như bọn họ tay không rời đi, chức tổ trưởng bộ phận tiêu thụ của anh ta cũng không cần làm nữa.
Thời gian còn lại, Tô Mạn cũng không tham dự diễn thuyết, dù sao cô là xưởng trưởng, đứng ra chào hàng sẽ không thích hợp lắm, dứt khoát ở phòng họp tiếp đãi bọn họ.
Về phần Tưởng Hiểu Lượng, cô cũng không lo lắng lắm.
Tưởng Hiểu Lượng trời sinh có khiếu làm nhân viên bán hàng, rất biết chơi chiến thuật tâm lý, không ngừng nhấn mạnh vào việc chi phí giảm xuống, lấy cũ thay mới để kiếm lời, dù sao phải để những xưởng trưởng này cảm thấy, nếu không mua những thứ này chính là lỗ vốn lớn.
Hơn nữa xưởng đồ gia dụng còn có chính sách ưu đãi cho đơn vị trên địa bàn, ví dụ như có thể trả tiền theo giai đoạn, mua đồ hôm nay, ngày sau trả tiền.
Bình thường các đơn vị khác muốn trả góp cũng phải có quan hệ rất tốt, giống như lần trước Tô Mạn và xưởng nung gạch, Tô Mạn và xưởng trưởng Cao phải định ra quan hệ hợp tác mới có. Hiện tại Tô Mạn đồng ý để bọn họ trả tiền theo giai đoạn, các lãnh đạo đơn vị cảm thấy mình chiếm hời, có chỗ tốt thì phải chiếm.
Tô Mạn còn đưa ra gợi ý, có thể dùng đồ đổi đồ, ví dụ như trước đó Tô Mạn mượn đồ của nhà máy gia công quần áo, sau này còn muốn mượn, sẽ dùng đồ gia dụng gán nợ, bên phía lò gạch cũng giống như thế.
Quả nhiên mãi cho đến lúc giữa trưa ăn cơm, nhà máy gia công quần áo và xưởng thuốc lá đã chuẩn bị đặt nguyên một lô cho xưởng, những xưởng khác chỉ đặt thử một ít dùng thử, bên xưởng trưởng Cao, ngoại trừ không dùng đồ cho ký túc xá thì những thứ khác cũng mua một ít.
Xưởng trưởng Cao cũng không còn cách nào, dù sao mọi người đi cùng, mọi người la hét muốn mua, ông ta cũng không thể rơi ở phía sau.
Chờ đến lúc rời đi, các xưởng trưởng đều vui vẻ đi về.
Xưởng trưởng Cao ủ rũ cúi đầu: “Tiểu Tô à, lần sau cháu đừng mời chú nữa, trong lòng chú rất hoảng.”
Tô Mạn cười đáp: “Khó mà làm được, chú là đồng minh hợp tác của chúng cháu, hai xưởng chúng ta đều muốn vươn ra khỏi Nam Bình, chú yên tâm, về sau cháu sẽ đưa cho bên chú thêm ghế, các xưởng khác đều không có loại đãi ngộ này.”
Ghế?
Xưởng trưởng Cao cảm thấy chút lợi lộc này ông ta không cần, nhưng nghĩ đến mình vợt được ít đồ từ kiểu người như Tô Mạn, đó cũng chính là bản lĩnh của mình, cho nên tâm trạng tốt hơn.
Lúc đi ra, trên mặt cũng mang theo nụ cười.
Chờ Tô Mạn quay lại trong xưởng, Tưởng Hiểu Lượng và kế toán đều cười ngoác miệng.
Tưởng Hiểu Lượng vui mừng vì chỉ trong thoáng chốc bản thân đã bàn bạc được rất nhiều đơn hàng, lần đầu tiên anh ta mới biết hóa ra làm tiêu thụ cũng có thể làm theo cách này, mời người ta đến chỗ mình, sau đó nên nói thế nào thì nói thế đó. Nói xong, người ta còn vô cùng vui vẻ mà đặt đơn hàng.
Điều khiến kế toán vui nhất là, lần này họ có thể dùng dụng cụ trong xưởng để trừ nợ, những món nợ bên ngoài không cần ghi vào sổ sách, lại còn có thể tiết kiệm tiền nữa.
Tô Mạn cười nói: “Đừng vui mừng quá sớm, sau đó chúng ta còn phải giám sát thật chặt đó, đây mới là bước đầu tiên thôi. Số đơn hàng bên huyện Nam Bình quá ít, chúng ta vẫn phải qua đó coi sao. Chủ nhiệm Tưởng, anh nhớ chụp hình lại rồi cầm chúng ghé thăm mấy công xưởng ở nơi khác một chuyến. Nói cho họ biết rằng, tất cả đơn vị huyện Nam Bình chúng ta đều đổi trang bị rồi.”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Tưởng Hiểu Lượng vui vẻ nói, anh ta còn hận không bật dậy đứng nghiêm trong tư thế quân đội ngay và luôn.
Ở bên phía trụ sở tỉnh ủy tỉnh Hồ Giang, Thôi Hướng Bắc tay cầm trùm trái cây chân bước về phía nhà họ Cố.
Vừa hay là thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Cố Thành vẫn còn ở nhà, thấy Thôi Hướng Bắc tới, ông ta vui vẻ ra mặt.
Thím Cố vội vàng cắt trái cây, đặt vào khay đem lên cho họ: “Bây giờ tiểu Bắc càng ngày càng khách sáo, đến nhà còn mang theo quà cáp.”
Thôi Hướng Bắc cười nói: “Lúc trước chưa có tiền lương, bây giờ có lương rồi đương nhiên cũng phải chú ý đến mấy cái này. Hơn nữa cũng lâu rồi cháu chưa đến thăm chú Cố, hôm nay vừa hay có việc gần đây nên tạt qua thăm chú.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận