Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 469 - Không phản bác được




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Những lời này khiến xưởng trưởng Chu với xưởng trưởng Cao không thể nói một câu phản bác nào được.
Họ cũng không thể nói rằng ý kiến của công nhân không cần phải suy nghĩ đúng không.
Nếu như họ dám nói ra những lời như thế này, sau này đừng nghĩ đến việc lăn lộn trong giai cấp công nhân.
Tô Mạn lại nói: “Suy bụng ta ra bụng người, các chú có tiền có đất, sẽ đến tìm cháu không?”
“…” Lời này quá thẳng thắn rồi. Xưởng trưởng Cao với xưởng trưởng Chu chột dạ, cho rằng đương nhiên họ sẽ không tìm đến rồi.
Bởi vì chột dạ, nên họ cũng không có yêu cầu với Tô Mạn cao như thế nữa. Chuyện mình làm không được, còn đi làm khó Tô Mạn, quả thực có chút khó coi rồi. Quan trọng là người ta cũng nói rồi, phải nghĩ đến ý kiến của những người khác trong xưởng đấy.
Đương nhiên, trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì phải nói cho đẹp mặt chút.
Xưởng trưởng Chu nở nụ cười giả tạo: “Ha ha ha ha, Tiểu Tô à, cháu nói lời này xa cách quá rồi. Đương nhiên là bọn chú cũng phải tìm đến cháu chứ. Ba xưởng chúng ta cũng xem là tình bạn sống chết có nhau, có đúng không?”
Xưởng trưởng Cao gật đầu một cách mơ hồ.
Tô Mạn nói: “Thế chuyện này, hai chú chuẩn bị như thế nào, hợp tác theo phương pháp nào?”
Xưởng trưởng Chu nói: “Cá nhân chú cho rằng, vẫn là các cháu chịu đất, còn chú với ông Cao thì chịu tiền. Ông Cao, ông thấy thế nào?” Bỏ tiền ra chỉ là nhất thời, nhưng lợi ích đem lại là chuyện lâu dài. Sau này hàng hóa của xưởng quần áo mình, không phải cũng có nơi để cất giữ sao?”
Xưởng trưởng Cao đương nhiên cũng nghĩ như vậy: “Tôi đồng ý.” Dù sao thì đến lúc đó xưởng ông ta sẽ kéo gạch ra, không cần bỏ tiền.
Tô Mạn vui vẻ nói: “Thế chuyện này chúng ta cứ quyết định như vậy.”
Tiếp theo họ bắt đầu cầm bản đồ mảnh đất mà Tô Mạn mang về, bàn bạc xây dựng nhà kho như thế nào, xây dựng lớn cỡ nào. Cần phải tốn bao nhiêu tiền. Chuyện này phải nhanh chóng làm rõ, sau đó tranh thủ thời gian xây dựng nhà kho lên.
Tô Mạn trực tiếp ném một bảng dự tính cho họ, đây cũng xem như giúp họ bớt việc rồi.
Xưởng trưởng Cao với xưởng trưởng Chu xem xong thì tâm trạng càng phức tạp hơn.
Có mối quan hệ này, sự hợp tác của ba nhà khăng khít không thể tách rời. Xưởng trưởng Cao suy nghĩ trước kia bản thân với Tô Mạn còn có dự án hợp tác lớn mạnh, ví dụ như chuyện mua đồ của xưởng gia dụng, thì có thể nhận được ưu đãi của xưởng gạch.
Bây giờ vừa hay xưởng trưởng Chu ở đây, ông ta chuẩn bị dụ dỗ xưởng trưởng Chu vào chung.
Nên chủ động đưa ra chuyện này.
Xưởng trưởng Chu nói: “Quần áo chúng tôi không sợ bán không được.”
Xưởng trưởng Cao chua xót: “Không sợ bán không được, hơn mười năm rồi, lúc trước hơn ba trăm người, bây giờ vẫn là hơn ba trăm người, ông cảm thấy bản thân làm rất tốt đúng không?”
Xưởng trưởng Chu: “… Không phải ông cũng như vậy sao?”
“Chúng tôi còn thu được xưởng thứ hai đấy. Bên ông thì sao?”
“Chúng tôi… Không phải chúng tôi cũng hợp tác với Bắc Hà bên kia, thuê công nhân tạm thời bên đó sao?”
“Thế tại sao không dứt khoát thuê vài công nhân chính thức luôn, còn không phải vì nuôi không nổi sao? Xưởng chúng tôi bây giờ hạ quyết tâm làm lớn một trận rồi. Chuyện tốt như vậy, đừng nói chúng tôi không nhắc ông. Lần sau tôi với Tiểu Tô đều kiếm được lời, đến lúc đó ông tới tìm chúng tôi, thì điều kiện khác rồi.”
Xưởng trưởng Chu: “…”
Tô Mạn cảm thấy quả nhiên là bạn bè lâu năm với nhau thì nhiểu nhau hơn, nhìn xem xưởng trưởng Cao nói câu nào câu nấy đi thẳng vào lòng xưởng trưởng Chu.
Xưởng trưởng Chu cẩn thận suy nghĩ, đề nghị hợp tác cũng không sao, nhưng mà xưởng quần áo bọn họ muốn giống như xưởng gia dụng, chỉ cần mua quần áo của xưởng quần áo họ thì có thể mua được gạch giá rẻ ở xưởng gạch, có thể mua được đồ gia dụng rẻ ở xưởng gia dụng: “Dẫu sao thì danh tiếng của chúng tôi là lớn nhất trong ba nhà xưởng. Quần áo của chúng tôi cũng bán được rất xa đấy.”
Xưởng trưởng Cao: “……”
Tô Mạn có tự tin hơn xưởng trưởng Cao, cô nói: “Bán rất xa là sự thật, nhưng danh tiếng này… sự cạnh tranh của quần áo là lớn nhất đấy. Quần áo ở thủ đô, quần áo ở Thượng Hải… quần áo ở các tỉnh thành…” Rất nhiều lời được trực tiếp lượt qua, nhưng ý nghĩa bày tỏ trong đó đã rất rõ ràng rồi.
“Đồ gia dụng của chúng cháu thì khác, đã đứng vững ở tỉnh thành bên kia rồi, những phản hồi tích cực cũng tương đương với xưởng gia dụng ở tỉnh thành rồi.”
Xưởng trưởng Chu từ bỏ suy nghĩa ngang vai ngang vế với xưởng gia dụng, nhưng đảm bảo phải ngang vai ngang vế với xưởng trưởng Cao. Nếu như mua quần áo ở xưởng quần áo, thì có thể mua gạch với giá rẻ ở xưởng gạch. Ai bảo xưởng của xưởng trưởng Cao có danh tiếng nhỏ nhất chứ. Hơn nữa chi phí của gạch còn thấp như thế.
Xưởng trưởng Cao: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận