Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 130 - Thím Hoa




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Trình đứng ở bên cạnh tiến hành vỗ tay. Người bên dưới cũng vỗ tay nhiệt liệt. Đây chính là cán bộ ở huyện đó, cán bộ lớn ở huyện cảm thấy công xã Bắc Hà bọn họ tốt, khen bọn họ có tinh thần.
Tiếp sau đó, bí thư Trình và chủ nhiệm Hách cũng nói đơn giản vài câu, biết mọi người không thể chờ được nữa, nên cũng không nói tràng giang đại hải làm gì, chỉ cảm ơn mọi người đã ủng hộ hoạt động lần này. Cuối cùng, bí thư Trình tuyên bố: “Hoạt động biểu diễn mừng lễ Quốc Khánh năm 1960 của công xã Bắc Hà, chính thức bắt đầu.”
Vừa dứt lời, tiếng nhạc vui tươi vang lên. Bầu không khí lập tức dâng đến cao trào. Để lan tỏa bầu không khí, tiết mục đầu tiên, Tô Mạn dùng chính là dàn hợp xướng.
Các nam nữ thanh niên ở trường trung học phổ thông công xã Bắc Hà ngân cao giọng hát: “Lá cờ đỏ năm sao đón gió bay lên, tiếng ca thắng lợi vang dội cỡ nào, ca ngợi tổ quốc thân yêu của chúng ta...”
Nhìn âm thanh mạnh mẽ của những thiếu nam thiếu nữ này, và nghe ca từ tràn đầy cảm xúc mãnh liệt kia, các xã viên ở bên dưới hội trường cũng không tự chủ được mà cùng hát theo.
Âm thanh càng ngày càng lớn, vang vọng khắp toàn bộ thị trấn Bắc Hà.
Chủ tịch Nhậm cảm giác được bầu không khí này, đôi mắt dần dần ẩm ướt.
Rất nhanh, ca khúc đã kết thúc, Tô Mạn thân là người dẫn chương trình, đi lên sân khấu giới thiệu tiết mục: “Các đồng chí, hãy ca ngợi tổ quốc, ca ngợi công xã mới của chúng ta. Chúng ta đều biết quá trình xây dựng tổ quốc rất gian khổ, là công trình mà vô số bậc tiền nhân đã đánh đổi bằng rất nhiều máu và mồ hôi mới có. Tiếp theo đây, xin hãy đón xem tiết mục [Thím Hoa kháng Nhật] mà hội liên hiệp phụ nữ công xã Bắc Hà chúng tôi mang tới cho mọi người.”
Cùng với lời giới thiệu tiết mục kết thúc, một tràng tiếng chiêng vang lên, rất nhanh đã thay đổi tâm trạng kích động vừa rồi.
Sau đó, một đám các bác gái cầm nông cụ đi lên sân khấu, bác gái đội vòng hoa trong số đó vô cùng bắt mắt, khỏi cần nhìn cũng biết đây chính là nhân vật chính.
Cùng với lời dẫn truyện của Tô Mạn vang lên, khán giả bên dưới cũng biết bối cảnh của câu chuyện. Đây là thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, đàn ông trong thôn nhỏ này đều ra ngoài đánh trận hết, chỉ còn lại một vài người già yếu, phụ nữ và trẻ em. Bọn họ làm việc cần mẫn, không oán không hối hận, thậm chí còn bàn bạc với nhau, phải tiết kiệm một ít lương thực, để chi viện cho tiền tuyến.
Vào đúng lúc này, một cô gái nhỏ chăn trâu chạy tới báo tin, có giặc sắp tràn vào thôn. Trong thôn cũng không chỉ có những người khỏe mạnh có thể chạy có thể nhảy như các cô, mà còn có một vài người bệnh, vài đứa trẻ mồ côi trong chiến tranh nữa. Để yểm hộ cho bọn họ chạy trốn, thím Hoa đã dẫn các chị em của mình bắt đầu một trận hành động đấu trí với giặc ngoại xâm.
Thím Hoa đứng trên băng ghế, khích lệ mọi người với vẻ mặt anh dũng: “Các chị em, chúng ta phải yểm hộ cho những người khác, chúng ta không thể đi được.”
Một bác gái lớn lên khá thô kệch, giơ cánh tay: “Bà Hoa, chúng tôi nghe bà hết, phụ nữ chúng ta cũng có thể đánh đám quỷ Nhật.”
Cuộc đối thoại của bọn họ thông qua việc lồng tiếng qua thiết bị khuếch âm truyền đến tai mỗi một người. Bởi vì nhìn thấy cảnh tượng đang diễn, lại có thể nghe được âm thanh, nên các khán giả cũng rất nhanh đã nhập tâm vào.
Câu chuyện này, Tô Mạn chọn dùng hình thức hài kịch để diễn, trong quá trình đấu trí, đám người thím Hoa tạo ra đủ các loại bẫy, thực ra cũng được tính là vụng về. Nhưng trí tuệ của đám quỷ Nhật bị Tô Mạn kéo thấp đến tận cùng. Một cái bẫy mà người sáng suốt vừa nhìn đã có thể bước qua, nhưng cứ cố tình bọn giặc ngoại xâm lại tự mình chui vào trong.
Đây đương nhiên là do Tô Mạn cố tình, như vậy mới dễ hiểu, mới có thể khiến những xã viên không có văn hóa gì vừa nhìn đã hiểu ra được, cũng có thể hình thành một loại hiệu ứng tương phản.
Quả nhiên, người ở bên dưới vừa nhìn đám quỷ Nhật ngã sấp mặt dưới bẫy, hoặc là cụng đầu, hoặc là tự giết lẫn nhau, đều không nhìn được mà ôm bụng cười nghiêng ngả.
Cho dù là chủ nhiệm Hách đã xem vài lần cũng không nhịn được mà cười ha ha.
Chủ tịch Nhậm cười không ngừng được: “Lần này biểu diễn cũng thật khác lạ, trước đây các bà đều diễn như vậy sao?”
Trước đây, các buổi công diễn ở công xã Bắc Hà làm rất rầm rộ, nhưng bà ấy lại chưa từng xem chúng một lần nào.
Chủ nhiệm Hách cười đáp: “Nào có chứ, đây là chúng tôi đặc biệt diễn vì ngày lễ Quốc Khánh và thu hoạch, trước đây chúng tôi đều là làm giáo dục cả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận