Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 582 - Đón người




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Thôi Hướng Bắc, còn rất sớm, cậu gấp cái gì. Người yêu cậu cho dù lại đây, vậy cũng phải mấy tiếng đồng đồ.”
Thôi Hướng Bắc kiểm kê đồ đạc chuẩn bị rời cửa: “Sớm chuẩn bị sẵn sàng một chút, lỡ như sơ sót cái gì thì sao bây giờ? Trời lạnh như thế, cô ấy từ rất xa lại đây thăm tôi, vất vả như vậy, tôi còn không coi trọng, còn là người không?”
Cái này còn không coi trọng? Cậu cứ nâng người yêu cậu làm ổ trong tay đi.
Thôi Hướng Bắc còn ở bên kia khoe khoang Tô Mạn: “Cô ấy cực kỳ tốt với tôi, tôi sẽ đối xử cô ấy thật tốt.”
Tốt chỗ nào?
Đám bạn cùng phòng chung phòng ngủ đều suy nghĩ người yêu của Thôi Hướng Bắc rốt cuộc làm chuyện cảm động trời đất gì, khiến Thôi Hướng Bắc có ý thức này.
Thôi Hướng Bắc lại mỗi ngày nhắc tới, điện thoại thư không ngừng. Nhưng Thôi Hướng Bắc tính toán đâu ra đấy cũng chỉ nhận một bức thư.
Hơn nữa thư kia còn không dài. Về phần đồ vật, ngược lại mua một đôi bao tay cùng một cái dây lưng. Cứ như vậy, Thôi Hướng Bắc vẫn nhắc tới mấy tháng nữa.
Bọn họ rất tò mò, rốt cuộc là đồng chí nữ kiểu gì, khiến Thôi Hướng Bắc mê muội như vậy.
“Thôi Hướng Bắc, người yêu cậu đến đây, tới lúc đó có phải chúng tôi cũng cần gặp mặt không. Sao thì cũng là người yêu cậu, chúng tôi cũng chiêu đãi một chút.”
“Đúng đấy, chúng tôi cũng chưa từng gặp người yêu của cậu. Để người yêu cậu cũng gặp chúng tôi, cô ấy gặp tôi thì thấy cậu tốt như vậy, sẽ yên tâm ở bên cạnh cậu sống thật tốt.”
Thôi Hướng Bắc không chút do dự nói: “Xem tình huống đi, thời gian chúng tôi ở chung quá ít, có thể không có thời gian gặp mặt các cậu.” Tính thời gian vừa đi vừa về, tính toán đâu ra đấy cũng đã một ngày. Nếu gặp mặt bạn cùng phòng nữa, vậy còn không phải lãng phí nửa ngày hả? Anh cũng không nguyện ý.
Trọng sắc khinh bạn!
Mọi người lòng đầy căm phẫn.
Sáng tinh mơ Thôi Hướng Bắc đã ra khỏi cửa, chờ ở bến xe tỉnh thành bên kia. Nhìn thấy xe từ các nơi tới tỉnh thành, anh nhìn chằm chằm vào cái bảng phía trên chiếc xe. Nhìn xem có chữ Nam Bình hay không.
Tuy rằng có thể xe đến vào mười một giờ. Nhưng không chừng đến sớm thì sao?
Cứ như vậy nhìn chòng chọc hai tiếng đồng hồ, trong lúc đó đi vào bên trong bến xe sưởi bằng lò sưởi tay ấm áp, lại chạy đến nhìn chằm chằm, rốt cục nhìn thấy xe có chữ Nam Bình.
Anh vui mừng, đôi mắt sáng lên, từ từ chạy tới cạnh cửa xe chờ, nhìn người bên trong xuống xe.
Nhìn thấy người bên trong không ngừng đi xuống, anh không thấy Tô Mạn. Bỗng chốc có hơi sốt ruột.
Đột nhiên, phía sau bả vai bị người ta vỗ một cái.
Anh nhìn lại, thì nhìn thấy Tô Mạn cười khanh khách đứng ở phía sau anh.
“Tô Mạn!”
Vẻ mặt anh kinh ngạc vui mừng. Nhìn thấy hôm nay Tô Mạn vô cùng khác biệt. Khó trách vừa nãy không thấy rõ, bởi vì hôm nay Tô Mạn rất không giống với ngày thường. Hôm nay tóc mái buông xuống, còn để hai bím tóc, đeo khăn quàng cổ đỏ.
Tô Mạn cười tủm tỉm nói: “Mới nãy vậy mà không nhận ra em đã đến à.”
Thôi Hướng Bắc có chút xấu hổ: “Rất xin lỗi.”
Thấy anh còn tưởng thật, Tô Mạn cười nói: “Đùa anh thôi. Em mới vừa nhìn thấy anh đứng ở cửa, thì cố ý che mặt tránh ở bên cạnh người khác đi ra. Muốn cho anh một niềm vui bất ngờ. Thế nào, bất ngờ không?”
“Bất ngờ.” Thôi Hướng Bắc vội vàng gật đầu. Nghĩ tới Tô Mạn nguyện ý đùa giỡn với anh như vậy, trong lòng anh vô cùng vui vẻ. Ngây ngô cười nhìn Tô Mạn.
789: “… Loài người hết thuốc chữa.”
Tô Mạn cười nói: “Đứng làm gì vậy, nơi này thật lạnh.”
Lúc này Thôi Hướng Bắc mới phản ứng lại, vội vàng nhận lấy ba lô của Tô Mạn, sau đó nhét lò sưởi tay ấm áp trong ngực vào trong tay cô. “Đi, đi ăn cái gì trước đi.”
Trên đường Thôi Hướng Bắc vô cùng muốn nắm tay Tô Mạn, để cô ấm tay. Nhưng trước mặt người khác trên đường, cũng không dám.
Cũng chỉ có thể lén lút nhìn Tô Mạn, nhìn cô dưới sự làm nền của khăn quàng cổ, càng hiện ra khuôn mặt trong trắng lộ hồng.
Thật là đẹp mắt!

Biết Tô Mạn muốn tới, Thôi Hướng Bắc đã sớm chuẩn bị tốt các loại phiếu chứng. Trước dẫn Tô Mạn đến quán canh thịt dê một chuyến.
Loại cửa hàng này cũng chỉ có nơi rộng lớn như tỉnh thành mới có, Nam Bình cũng chưa ăn món thịt dê này. Thôi Hướng Bắc biết Tô Mạn ở Nam Bình bên kia cũng không thiếu ăn, lập tức nghĩ tới dẫn cô ăn những món hiếm lạ này.
Hai người uống canh thịt dê nóng hầm hập, ăn bánh kem.
“Buổi tối chúng ta đi ăn thịt bò nướng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận