Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 566 - Nói chuyện




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau một lúc, những lãnh đạo ở nhà xưởng khác cũng gọi điện tới cho cô, nói là nhận được thông báo đi họp ở huyện, tới báo cáo tình hình ở các đơn vị trong huyện một chút.
Sau khi biết được đều nhận được thông báo, trong lòng mọi người cũng cân bằng hơn nhiều.
Dù sao quan hệ cũng tốt như vậy.
Nói đến cuộc họp này, Tô Mạn đạp xe đạp tới phía bên cơ quan huyện đi họp.
Vừa đến cửa cơ quan huyện, cô đã nhìn thấy thư ký Ngụy Quang Minh của huyện trưởng Triệu.
Rõ ràng Ngụy Quang Minh cũng biết cô, vừa cười vừa đi qua: “Xưởng trưởng Tô tới rất sớm đấy.”
Tô Mạn đáp: “Xưởng chúng tôi ở gần đây nên tôi qua đây trước, thư ký Ngụy tới cũng rất sớm.”
Ngụy Quang Minh cười đáp: “Đây cũng xem như là lần đầu tiên tôi gặp mặt các đồng chí ở các đơn vị, đương nhiên phải chú trọng một chút rồi. Trời trở lạnh rồi, có cần vào văn phòng uống chút trà nóng trước không?”
“...” Trong lòng Tô Mạn nghi ngờ, nhưng thư ký huyện trưởng người ta đã mở lời rồi, cô có thể nói gì được.
Đến văn phòng, Tô Mạn đã nhìn thấy huyện trưởng Triệu.
Trên mặt huyện trưởng Triệu mang theo nụ cười mỉm, có chút khác biệt so với hình tượng cán bộ kỳ cựu vào hôm báo danh đó. Nhưng nhìn kỹ, thực ra cũng có sự khác biệt rất lớn, cảm giác mà ông ta thể hiện ra chính là – chiêu hiền đãi sĩ.
Cái gọi là chiêu hiền đãi sĩ này, thực ra chính là coi mình như một người bề trên.
Không giống với thái độ mà Tô Mạn cảm giác được ở bí thư Lâm khi ấy, bí thư Lâm rất chân thành với người ở dưới. Loại chân thành này là phát ra từ trong nội tâm, mà không phải là muốn kêu người này nghe theo lời ông ấy.
Tô Mạn cố tình chào hỏi huyện trưởng Triệu một cách thận trọng: “Chào huyện trưởng Triệu.”
“Chào đồng chí Tô Mạn. Đây cũng được tính như lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt, đừng câu nệ, ngồi xuống nói chuyện đi. Trước khi họp, chú cũng muốn nói chuyện với mọi người vài câu, để đôi bên hiểu biết thêm một chút.”
“Đều nghe huyện trưởng Triệu sắp xếp.” Tô Mạn thành thật đáp.
Huyện trưởng Triệu thích nghe lời này, khi làm lãnh đạo, không phải đều hy vọng người ở dưới nghe theo sự bố trí của mình hay sao?
Nếu như mọi người đều làm như vậy, vậy công tác ở trong tổ chức sẽ dễ làm. Không cần lo lắng bên dưới bằng mặt mà không bằng lòng, cũng không cần lo lắng mình vừa mới tới bị người bên dưới lừa.
“Chú đã xem qua hồ sơ của đồng chí Tô Mạn, lý lịch rất phong phú, là một vị đồng chí ưu tú. Chỉ là tuổi tác có hơi nhỏ. Cháu là xưởng trưởng trẻ tuổi nhất mà chú từng gặp đấy. Chú vô cùng tán thưởng đồng chí có năng lực như cháu. Sau này công tác ở huyện Nam Bình, vẫn cần những đồng chí trẻ tuổi như các cháu góp sức.”
Tô Mạn nghe ra được, huyện trưởng này đang muốn lôi kéo cô.
Nhưng loại thời điểm này vẫn phải giả bộ không biết gì thì tốt hơn. Dù sao đều là lãnh đạo của cô, trên thực tế, cô thật sự không để tâm ai quản lý, dù sao chỉ cần cho cô từ từ phát huy là được. Thế nhưng bây giờ huyện trưởng Triệu và cô không thân, cô cũng không biết tác phong làm người của ông ta, cho nên tạm thời không định bày tỏ thái độ.
Không sai, cô chính là người thực tế như vậy.
Tô Mạn tỏ ra khiêm tốn: “Đều là nhờ sự tín nhiệm và ủng hộ của tổ chức đối với cháu, cháu cũng đều nghe theo trên tổ chức sắp xếp công việc hết.”
Huyện trưởng Triệu thấy thái độ mập mờ sao cũng được này của cô, đôi mày nhíu lại, quyết định đánh tiếng một chút, cười nói: “Đúng rồi, chú đã tới lâu như vậy rồi, nhưng cũng không hiểu tình hình trong huyện cho lắm, trước đó các cháu cũng chưa từng tới huyện báo cáo công tác. Chú nghe nói, ngày trước các cháu thường xuyên qua đây.”
Tô Mạn lập tức đáp: “Huyện trưởng Triệu, gần đây công tác ở nhà xưởng bọn cháu vẫn chưa chỉnh đốn xong, vừa tuyển người lại vừa xây nhà, rất lộn xộn, nên cháu cũng không tiện qua đây. Cháu dự định đợi đến cuối năm chỉnh đốn xong xuôi, rồi lại qua đây cùng nhau báo cáo. Về phần những đồng chí khác, cháu đoán cũng là vì cuối năm nên đều bận cả. Chú cũng biết, những đơn vị này như chúng cháu, cuối năm đều phải gấp rút làm nhiệm vụ, là thời điểm làm tổng kết, đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của cháu, còn tình hình cụ thể, lát nữa có thể hỏi những đồng chí khác.”
“Thật sao, chú còn tưởng rằng các cháu vì không thân với chú, nên không qua chứ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận