Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 260 - Chủ ý 3




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“…” Đúng vậy. Sau này nếu công nhân còn muốn xây nhà thì xây tiếp. Dù sao đất ở huyện nhiều. Ở nội thành không có chỗ, nhưng ngoại thành có một miếng đất lớn. Đến lúc đó huyện chấp nhận là được rồi. Dù sao mấy miếng đất kia là của công. Miếng đất to ở ngoại thành, huyện mong ngóng nó được xây dựng để mở rộng phạm vi nội thành.
Nếu xưởng có tiền thì cũng ước được đi một nơi, xây thêm nhà xưởng mới.
Chuyện nói tới đây, xưởng trưởng Chu chuẩn bị nhận lấy quyển sổ kế hoạch, đồng ý với yêu cầu của Tô Mạn, lúc xây nhà sẽ lấy gạch của bọn họ.
Tô Mạn đáp: “Vậy cháu cảm ơn xưởng trước vì đã quan tâm đến lò gạch của công xã chúng cháu. Đây đúng là công nhân nông dân thân thiện một nhà. Có điều bản kế hoạch này chú phải để lại cho cháu, về sau vẫn phải dùng đến.”
Xưởng trường Chu nghe vậy thì cười đáp: “Còn phải đi tìm xưởng khác để làm thế à?”
“Tạm thời không đi, phải đợi công xưởng của chú đi đầu, cháu mới đi. Thế nào thì cũng để xưởng quần áo làm ngọn gió đầu mới được, dẫu sao xưởng quần áo vẫn luôn quan tâm đến công xã bên cháu.”
Chủ yếu là trong chốc lát lò gạch không thể cung ứng nhiều gạch như thế, không cần thiết đi đàm phán sớm vậy.
Xưởng trưởng Chu nghe vậy thì vui mừng, cảm thấy Tô Mạn làm việc thật chu đáo. Trong chuyện này, ông ta phải đi đầu mới được.
“Được, chú sẽ cho người chép lại một phần.”
Sau khi đưa sổ kế hoạch cho trợ lý, căn dặn không được tiết lộ, xưởng trưởng Chu lại bảo Tô Mạn ở lại xưởng ăn cơm: “Chủ nhiệm Tiểu Tô, cháu nói xem sao lúc đầu cháu không nghĩ tới việc lên huyện làm công nhân thế. Nếu như cháu đến xưởng quần áo của bọn chú, chắc chắn sẽ được bồi dưỡng thành cốt cán.”
Nhìn xem đồng chí nữ tuổi tác nhỏ thế này, mới có mười mấy tuổi, đầu óc linh hoạt, dẻo miệng, gan lớn. Nói chuyện với một xưởng trưởng mà không có chút căng thẳng nào. Trong xưởng nhiều người như thế mà không tìm được người như vậy.
Tô Mạn cười nói: “Trước đây cháu cũng từng nghĩ đến rồi, những người trẻ sao lại không muốn làm công nhân, vì quốc gia cống hiến. Sau này lãnh đạo công xã tín nhiệm cháu, giao nhiệm vụ cho cháu làm. Cháu cảm thấy dù ở đâu cũng giống nhau, đều có cống hiến. Hiện tại hai bên giúp đỡ nhau cũng giống vậy.”
Trong lòng xưởng trưởng Chu cũng có chút nuối tiếc. Nếu như sớm biết Tô Mạn là người như thế, lúc đầu đã nhân lúc cô chưa đến công xã mang đưa cô đến xưởng làm công nhân rồi.
Cho cô điều kiện tốt là được. Đương nhiên, bây giờ có nghĩ gì cũng muộn rồi.
Buổi trưa Tô Mạn ở lại xưởng quần áo ăn bữa cơm xong thì rời huyện. Thuận tiện đến cửa hàng bách hóa mua cho người nhà ít đường đỏ. Đầu năm cũng có thể dùng nó để bồi bổ. Lại mua cho mấy đứa trẻ trong nhà ít bột mì. Còn chuyện xưởng quần áo thì cô không vội vã. Cô tin rằng nhân dân thời đại này cũng có nhu cầu về nhà ở.
Nghĩ đến tình hình của chủ nhiệm Cao trong xưởng quần áo, nguyên một nhà sống trong căn phòng đơn, ngủ ở giường tầng. Thậm chí sau khi công nhân trẻ kết hôn cũng chỉ có thể ngủ cùng với gia đình, ngủ trên giường đơn. Lúc muốn làm chuyện gì đó thì phải đợi mọi người đi làm, rồi ban ngày trở về làm chuyện.
Mấy thanh niên nam nữ chưa kết hôn thậm chí còn ngủ chung giường với cha mẹ.
Tình hình này, nhà nào cũng bằng lòng đập nồi bán sắt để xây nhà.
Bên xưởng quần áo, xưởng trưởng Chu cũng rất nóng ruột về chuyện này. Ông ta cầm lấy bản sao chép mô phỏng phương án xem đi xem lại, suy xét đi suy xét lại. Cuối cùng gọi mấy người lãnh đạo quan trọng của xưởng qua để mở cuộc họp bí mật.
Nội dung cuộc họp, những công nhân bình thường không biết. Chỉ biết là lúc mấy lãnh đạo đi ra, trên mặt đỏ bừng, ai nấy đều mang theo nụ cười hài lòng, nhìn như trong xưởng có chuyện tốt.
Ngay sau đó, bộ phận hậu cần được yêu cầu thống kê tình hình ăn ở của xưởng.

Tô Mạn ngồi trên chiếc xe kéo chở đồ tre trúc của xưởng thực phẩm về công xã.
Cô tiện đường đã đến xem nhà xưởng gia chế biến thực phẩm.
Bây giờ thịt thú rừng đương nhiên là không có bao nhiêu. Dẫu sao là mùa xuân, chúng còn chưa lớn. Nhưng năm ngoái lúc vào đông thịt thú rừng kia cũng không ít. Bán một thời gian, sau đó thì trên huyện không ngừng thu mua thổ sản vừng núi. Ngoài cái này, người xưởng chế biến thực phẩm cũng lấy thịt gà và thịt lợn về để gia công. Công việc của phân xưởng cũng càng ngày càng nhiều.
Nhìn thấy xưởng thực phẩm nhộn nhịp như vậy, tâm trạng Tô Mạn cũng rất tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận