Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 517 - Đoán được




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“À, thế cũng được.” Tô Đại Trụ nhận được lý do rồi thì lại hỏi: “Không đúng lắm, em gái tôi làm gì mà tặng cậu nước ô mai?”
Thôi Hướng Bắc: “… Có thể là vì trước đây tôi chuẩn bị đồ dinh dưỡng cho anh mang đi tặng.”
Tô Đại Trụ nghiêm túc đáp: “Vậy nên em gái tôi trả lại ân huệ cho cậu. Thế là cậu lại tặng trứng cho nó, vậy chẳng phải là vẫn chưa xong sao? Không được, tôi không thể tặng giùm cậu. Tôi mà tùy tiện nhận đồ là em gái tôi sẽ giận đấy.”
Thôi Hướng Bắc tức muốn chết rồi.
Cái ông anh cả này quá là cố chấp!
Đợi khi nào anh với đồng chí Tô Mạn chính thức ở bên nhau rồi thì anh tự tặng, khỏi cần nhờ bọn họ giúp nữa.
Sau cùng vẫn là anh đi tìm Tô Tam Trụ, nói với anh ta là chỗ trứng gà này là Tô Đại Trụ nhờ anh ta thuận đường đem tới, đưa cho Tô Mạn bồi bổ thân thể.
Sau khi Tô Tam Trụ nghe thấy vậy thì vô cùng hổ thẹn: “Anh cả tôi thương em gái thế, tôi ở bên em gái mà không quan tâm con bé. Tôi thực sự chẳng phải cái thá gì cả.”
Thôi Hướng Bắc nghĩ thầm, không sao, khi nào chúng tôi ở bên nhau thì không cần mấy người làm anh như các anh.

Tô Tam Trụ đưa trứng tới nhà ăn, bảo nhà ăn mỗi ngày luộc trứng cho Tô Mạn ăn.
Ngày hôm sau lúc Tô Mạn đến nhà ăn lấy đồ ăn sáng thì có một quả trứng gà còn vỏ đã luộc kỹ. Một quả trứng gà ta chính cống, thơm phức. Hương vị không giống với trứng mà cô mua ở hệ thống.
Tô Mạn hỏi ra mới biết là Tô Tam Trụ mang tới. Nói là anh cả của cô ở xưởng gạch nhờ người mang tới.
Nghe thấy xưởng gạch, Tô Mạn đã biết là chuyện gì.
Nói là Tô Đại Trụ tặng cho cô thì không có khả năng này.
Không phải bọn họ không nỡ, mà là bọn họ không có cái ý thức này. Đàn ông nhà họ Tô trong túi đều không có tiền, trước đây thì giao cho mẹ. Bây giờ có lương rồi thì cũng phải giao cho vợ. Đàn ông nhà họ Tô không có thói quen mua đồ, càng không phải nói đến việc tặng đồ.
Bạn bảo anh ta tặng đồ thì anh ta sẽ đưa tiền luôn.
Tô Mạn ăn trứng gà nghĩ đến mình vẫn còn một anh người yêu tương lai chưa có danh phận.
Mấy ngày bận quá, điện thoại cũng không nhận. Tô Mạn đến phòng làm việc gọi điện thoại cho anh.
Cũng may là mấy ngày nay Thôi Hướng Bắc đều ở trong phòng làm việc chỉnh sửa tài liệu, nếu không thì thực sự không thể nhận điện thoại.
Vừa nghe thấy tiếng của Tô Mạn, trong lòng Thôi Hướng Bắc lập tức vui mừng khôn xiết, nên không biết nói gì, thì nghe thấy Tô Mạn nói: “Tôi ăn trứng rồi, khá ngon. Cảm ơn anh nhé đồng chí Thôi Hướng Bắc?”
“Không, không cần khách sáo.” Trong lòng Thôi Hướng Bắc tràn đầy vui sướng: “Tôi tìm mua của mấy người cùng quê đó. Mấy bác ấy không nỡ ăn trứng gà nên tôi đổi với bọn họ đó. Nếu cô thích ăn thì để tôi đi đổi với bọn họ tiếp.”
“Không cần đâu, ở bên đây tôi không thiếu ăn. Đừng lãng phí mấy thứ này. Mấy ngày nay tôi khá bận, đợi khi nào hết bận thì chúng ta nói những thứ khác.”
Nói những thứ khác, nói gì cơ?
Trong lòng Thôi Hướng Bắc chợt xao động, tính toán ngày nhận thư thông báo, miệng đáp: “Được, vừa hay đợt này tôi cũng phải bàn giao công việc. Chúng ta nỗ lực cố gắng, cùng nhau tiến bộ.”
Tô Mạn còn muốn bắt kịp công việc ở bộ giao thông nên cũng không nói nhiều, lập tức ngắt điện thoại.
Vì cuộc điện thoại này mà mới sáng sớm tâm trạng Thôi Hướng Bắc đã lâng lâng, vô cùng vui vẻ.
Anh không biết người khác yêu đương như nào, nhưng anh cảm thấy kiểu tình cảm này khá tốt.
Hơn nữa bây giờ chưa chính thức, khi nào chính thức thì còn tốt hơn.
Tâm trạng Thôi Hướng Bắc vui vẻ mà chỉnh sửa các tài liệu phải bàn giao, sau đó xin phép xưởng trưởng Cao nghỉ phép, phải đi đến các nơi trong huyện công tác, kiểm tra tình hình nuôi lợn. Mùa hè là lúc lợn dễ xảy ra vấn đề nhất, không thể qua quýt được.
Trước lúc xuất phát, anh còn gọi điện thoại đến xưởng gia dụng. Người nhận điện thoại vẫn là thư ký của Tô Mạn.
Thôi Hướng Bắc bảo cô ấy chuyển lời đến Tô Mạn, rằng anh đi công tác, nếu gạch có vấn đề gì thì liên lạc với bên xưởng.
Thật ra mục đích chủ yếu là nói cho Tô Mạn biết, anh bận rồi. Dẫu sao sắp thành người yêu, không thể để người yêu lo lắng được.
Ngược lại thì Tô Mạn chẳng hề lo gì, nghe Đinh Linh nói Thôi Hướng Bắc đi công tác, biết là anh bận nên cũng chẳng nhớ nhung gì.
Cô không cảm thấy con người Thôi Hướng Bắc sẽ chịu thiệt. Có văn hóa biết đánh nhau, hoàn toàn không cần lo lắng. Hơn nữa, còn chưa chính thức yêu. Hiện tại cô sẽ không thực hiện trước những nghĩa vụ của một người bạn gái, thế là cô lại vùi mình vào công việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận