Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 310 - Lên tỉnh




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lần này nhìn thấy cô lại chở một xe đồ gia dụng nữa tới, nhân viên phục vụ ở tiệm cơm lập tức vây tới: “Đồng chí, các cô lại tới tỉnh chuyển đồ gia dụng nữa sao?”
Đôi mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào xe đồ gia dụng đó, trong mắt còn rất mất mát. Bởi vì Tô Mạn nói phải mua với hình thức đơn vị, nhưng lãnh đạo ở tiệm cơm quốc doanh bọn họ đều không thiếu đồ gia dụng, nên cũng chẳng ham thích chuyện này. Cho nên chuyện này đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Tô Mạn cười đáp: “Lần này chúng tôi cho ra lô đồ gia dụng mới.”
“Mới sao, chúng tôi có thể xem được không?” Nhân viên phục vụ tò mò hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Tô Mạn gật đầu, những người này chính là khách hàng của cô, hơn nữa còn có thể mang tới rất nhiều tiềm năng và khách hàng, cũng có thể sau này xưởng gia dụng lại càng có nhiều mối làm ăn hơn.
Nghe được Tô Mạn đồng ý, tài xế Lưu nhanh chóng dẫn nhân viên phục vụ ra ngoài xem đồ gia dụng, những nhân viên phục vụ khác cũng theo qua đó góp vui.
Đợi tài xế Lưu kéo vải che mưa xuống, lộ ra các món đồ gia dụng ở bên trong, người nào cũng đều trợn to mắt. Tài xế Lưu nhìn thấy ánh mắt của những người trong tỉnh như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào, khoác lác về đồ gia dụng nhà mình một cách kiêu ngạo.
Khi ông ta nhàn rỗi cũng qua bên chỗ làm gia dụng góp vui, nên cũng đã sớm biết được công năng của những thứ này.
Sau khi nghe tài xế Lưu giới thiệu xong, những nhân viên phục vụ này nhìn chằm chằm vào những món đồ gia dụng với vẻ vô cùng yêu thích.
….
Lần này nhân viên phục vụ cũng không thể chờ được nữa, cảm thấy chỉ dựa vào một cái miệng nói chuyện với những lãnh đạo đó, chắc chắn vô dụng, nên dứt khoát tìm bác đầu bếp ở nhà ăn đi lên văn phòng trên tầng, mời lãnh đạo qua đây tận mắt nhìn xem.
Bác đầu bếp ở nhà bếp được lợi lộc lớn nhất, có thể ngồi lên được vị trí này, quan hệ trong nhà cũng đủ cứng. Sau khi xem xong một lô gia đồ gia dụng này của Tô Mạn, đã kêu nhân viên phục vụ đi vào nhà bếp bưng một phần thịt kho tàu qua cho cô: “Đồng chí, cô từ từ ăn nhé, đừng nôn nóng, ăn uống no nê trước đã.”
Tài xế Lưu: “…”
Tô Mạn cười đáp: “Mọi người khách sáo quá.”
Các thực khách ở bên cạnh nhìn thấy hai người nhận được sự đãi ngộ đặc biệt này, từ trong lời nói của mấy người cũng đoán ra được bọn họ là người tới bán đồ gia dụng, cũng có người vừa rồi theo ra cùng để quan sát những món đồ gia dụng đó, thầm chà tay, nghĩ muốn tìm cơ hội nói chuyện với đám người Tô Mạn, xem có cách gì mua được đồ gia dụng hay không.
Đầu bếp ở tiệm cơm đi lên lầu mời quản lý xuống.
“Cháu xem xem, đây thật đúng là đồ gia dụng tốt, đặc biệt dễ dùng, trong tiệm cơm đều không thể mua được loại kiểu dáng này đâu, là mới đó.”
Quản lý của tiệm cơm quốc doanh Đông Phương Hồng họ Vương, trên gương mặt của quản lý Vương có hơi không tình nguyện, trong nhà bọn họ đều không thiếu đồ, cảm thấy những công nhân này đều là nhàn rỗi sinh nông nổi. Lần trước sau khi những công nhân này nhắc đến, những cấp quản lý như bọn họ đều không đồng ý, cảm thấy đây là gây phiền phức cho đơn vị.
Không ngờ đến người chú làm đầu bếp này của anh ta lại trực tiếp đi lên tìm anh ta.
Khi bị đầu bếp kéo qua cũng chỉ tùy tiện liếc một cái, sau đó phát hiện ra những món đồ gia dụng này thật sự khác với ở trong nhà.
Cũng không cần Tô Mạn đi giải thích, những nhân viên phục vụ đã ríu rít bắt đầu giúp khoác lác về công dụng của những món đồ gia dụng này.
“Quản lý Vương, chúng ta vẫn nên đặt một lô đi, đến khi đó các đơn vị khác đều mua hết rồi, chỉ có tiệm cơm quốc doanh của chúng ta là vẫn chưa mua.”
Tiệm cơm quốc doanh cũng phải có khí phách hơn bất cứ nhà xưởng nào, không thể thua kém người ta!
Bản thân quản lý Vương nhìn đến cũng có hơi động lòng. Nếu như là đồ gia dụng bình thường, vậy thật sự không có gì hiếm lạ. Dù sao bọn họ cũng là lãnh đạo của tiệm cơm quốc doanh, bình thường những đơn vị khác cũng phải tìm bọn họ nhờ giúp đỡ, cho nên mua đồ gia dụng cũng không khó khăn.
Nhưng loại đồ gia dụng với hình thức mới mẻ này, công dụng còn rất nhiều, rất khiến người ta yêu thích.
Nếu đã làm lãnh đạo, vậy đương nhiên phải dùng đồ tốt rồi. Quản lý Vương tự mình nghĩ ngợi một chút, dùng tay gõ lên mặt của những món đồ gia dụng này, sau đó nở nụ cười hài lòng, quay đầu đi về phía bàn của Tô Mạn: “Đồng chí, tôi là quản lý của tiệm cơm quốc doanh Đông Phương Hồng. Tôi họ Vương, không biết xưng hô với các cô thế nào?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận