Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 345 - Mâu thuẫn




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn được thư ký Lý đích thân đưa đến bên ban tổ chức. Ban tổ chức trong huyện có tên tuổi lớn, nhưng người lại không tính là nhiều. Trưởng phòng Nghiêm và phó phòng, lại thêm vài cán sự bình thường ở dưới nữa, tổng cộng cũng mới có năm người, tính thêm Tô Mạn cũng mới có sáu người.
Trưởng phòng họ Nghiêm, con người cũng giống như họ của ông ấy, thoạt nhìn vô cùng nghiêm khắc, mặt chữ quốc, mắt một mí, nói năng thận trọng. Ông ấy hơi gật đầu với Tô Mạn, rồi kêu những người khác làm quen với cô.
Phó phòng họ Chu, người gầy gò, lớn lên có gương mặt tươi cười, cho dù không cười nhưng nhìn vào cũng thấy mang theo vài phần tươi cười, liếc mắt nhìn qua thấy khá là thân thiện.
Phó phòng Chu cười bảo: “Đồng chí Tô Mạn, nghe nói cháu làm việc ở công xã Bắc Hà rất tốt, làm ra được rất nhiều thành tích. Trong huyện có rất nhiều người biết cháu, những đồng chí khác trong ban tổ chức bọn chú cũng không thể so được với cháu.”
Lời này nghe ra có chút ý tứ trách mắng, Tô Mạn cảm thấy quả nhiên người này không thể trông mặt mà bắt hình dong. Phó phòng Chu này hoặc là người không dễ ở chung, hoặc là có ý kiến đối với cô.
Tô Mạn đáp một cách khiêm tốn: “Đây đều là kết quả mà những đồng chí khác cùng nhau cố gắng, cũng không phải của cá nhân cháu. Người trong huyện biết cháu, đó cũng là vì cháu làm chân chạy việc khá nhiều, mới tiếp xúc nhiều hơn.”
“Đồng chí này thật khiêm tốn.” Phó phòng Chu cười đáp.
Tô Mạn lại làm quen với những đồng chí khác một chút. Những cán sự khác đều là một vài đồng chí cũ, có hai vị tuổi tác khá lớn, cán sự Ngô và cán sự Từ đều khá lớn tuổi, tầm hơn bốn mươi tuổi. Cán sự Ngô cũng có bộ dáng ăn nói thận trọng, còn cán sự Từ cũng không nhiệt tình bao nhiêu.
Ngoài ra còn một nữ đồng chí nữa, ngược lại tuổi tác khá nhỏ, tên là Hứa Thanh, hơn hai mươi tuổi, nghe nói là sinh viên đại học điều từ tỉnh về đây.
Cô ta cũng chào hỏi Tô Mạn một cách lễ phép, đôi bên hỏi han vài câu.
Đợi mọi người đều đã làm quen hết rồi, phó phòng Chu chỉ vào vị trí trống sát bên cửa: “Tiểu Tô, đó là vị trí của cháu. Cháu qua đây muộn nên không thể sắp xếp những vị trí khác, cháu cũng đừng để ý nhé.”
Tô Mạn cười đáp: “Vị trí nào cũng như nhau thôi, chỉ cần tổ chức sắp xếp cho cháu, cháu đều không có ý kiến.”
Phó phòng Chu nở nụ cười: “Vậy cháu làm quen với công việc trước đi, hôm nay cháu vừa tới, cũng không tiện sắp xếp công việc cho cháu. Ngày mai nghỉ, ngày mốt lại chính thức sắp xếp những công việc khác cho cháu sau.”
“Vâng, cháu nghe theo tổ chức sắp xếp.” Tô Mạn đáp lời.
Nhìn thấy bộ dáng hoàn toàn không có gì là bất mãn này của Tô Mạn, phó phòng Chu cảm thấy có hơi khó chịu.
Sắp xếp cho vị trí không tốt, cũng không bố trí công việc cho làm, mà đồng chí nhỏ này lại gần như hoàn toàn không có ý kiến đến mức bất thường như vậy.
Trong lòng Tô Mạn quả thực không có gì bất mãn về những chuyện này.
Đến một nơi mới, gặp phải chút bất lợi là chuyện bình thường. Tài nguyên tốt đương nhiên phải giữ lại cho nhân viên cũ. Nhưng đối với cô mà nói, đây đều chỉ là tạm thời. Đợi sau khi cô quen rồi, tất cả sẽ tốt lên thôi, không cần thiết phải bất mãn với những biểu hiện này.
Ngược lại, chuyện này lại khiến các đồng nghiệp và lãnh đạo cảm thấy con người này của cô không kiên định.
Mà chính bản thân cô cũng biết tuổi tác của mình còn nhỏ, lý lịch thì thiếu, học lực cũng không cao, nhưng vừa mới tới đã sắp xếp cho cô vị trí như vậy, ít nhiều cũng sẽ khiến người cảm thấy ghen tỵ.
Buổi sáng làm thủ tục và sắp xếp chỗ ở, rồi lại đến làm quen với các đồng nghiệp cũng tốn không ít thời gian. Cô bỏ thêm chút thời gian thu dọn văn phòng, còn chưa ngồi xem văn kiện được một lúc thì đã tan làm. Những người khác đều lần lượt bưng hộp cơm ra ngoài ăn cơm.
Trước đó Tô Mạn cũng từng qua bên này họp, từng vào nhà ăn huyện ủy, cho nên cô cũng mang hộp cơm đi vào nhà ăn.
Vừa tiến vào nhà ăn, cô đã nhìn thấy bên trong có không ít người. Ngoại trừ người công tác ở huyện ủy và cơ quan huyện tới bên này ăn cơm ra, thì người nhà của bọn họ cũng có thể tới bên này gọi cơm ăn. Cho nên người khá đông.
Tô Mạn vừa xếp hàng, vừa nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy một cô gái nhỏ để kiểu tóc học sinh ở trong đám người, cô vừa cười vừa đi qua: “Đồng chí Ngô Tiểu Hội.”
“Tô Mạn!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận